Nhóm dịch: Thất Liên HoaBà ta cố ý ai da một tiếng, Sở Chí Quốc lại không đến đỡ bà ta dậy.Ánh mắt của anh ấy lạnh lẽo, phẫn nộ như đang rỉ máu, trong lúc nhất thời Niên Xuân Hoa cũng có hơi bị doạ.Cả đầu của Sở Chí Quốc đang vọng đi vọng lại tiếng nhục mạ bén nhọn của Niên Xuân Hoa, nhìn về phía vợ con mình, trên mặt mọi người chết lặng một mảnh.Sở Chí Quốc chưa từng cảm thấy mình là một phế vật một cách rõ ràng như lúc này, đến vợ con cũng không bảo vệ được, làm mọi người đã cảm thấy tập mãi thành thói quen chịu nhục bị mắng.Anh ấy nâng tay lên, bỗng nhiên tát mình một cái thật mạnh!Trừ Sở Phong cảm thấy không phá thì không xây được ra thì những người còn lại giật nảy mình, Trần Dung Phương yên lặng rơi lệ, Niên Xuân Hoa ngã dưới đất cũng suy nghĩ, con trai cả vốn đã vô dụng không lẽ bị bà ta mắng cho ngu rồi?Niên Xuân Hoa nói: "Chí Quốc, dù sao anh cũng bò từ trong bụng mẹ ra ngoài, chỉ cần anh nghe lời của mẹ, đối tốt với em trai, đối tốt với Phúc Đoàn, tương lai của anh sẽ tốt…""Cút!”Ngoài dự kiến của Niên Xuân Hoa, khoé mắt của Sở Chí Quốc muốn nứt ra, không cho phân trần mà chỉ vào cửa: "Cút, cút ra ngoài cho tôi!"Niên Xuân Hoa nào từng phải chịu sự đãi ngộ này bao giờ, đến Phúc Đoàn cũng sợ đến mức dán vào chân bà ta.Không ngờ con trai lớn luôn luôn hiếu thuận vậy mà lại ngỗ nghịch với mình như vậy, Niên Xuân Hoa tức giận nói: "Chỉ vì mấy đứa nhãi con và một con hồ ly tinh, anh muốn đuổi mẹ anh đi? Mẹ nói này, chúng nó không có phúc! Sớm muộn gì cũng hại chết anh!"Đời trước Sở Thâm Sở Phong mất mặt xấu hổ, làm gì có tạo hoá giống Phúc Đoàn? Chí Quốc mắt mờ rồi!Mặt Sở Chí Quốc mang theo sự bi ai: "Mẹ không cần nói nữa.
Dung Phương rất tốt, không phải hồ ly tinh gì cả, cái sai duy nhất là Dung Phương đã gả cho con, Tiểu Phong Tiểu Thâm sai vì thành con cái của con, bởi vì thế mới cho mẹ có cơ hội giày xéo bọn họ.
Mẹ khinh thường con, nên cũng khinh thường vợ con của con.""Mẹ cảm thấy con không có tiền đồ, không bằng em trai, vợ của con không bằng em dâu, con con không bằng Phúc Đoàn.
Chúng con vô luận là hiếu thuận với mẹ như thế nào, mẹ cũng sẽ không nhìn chúng con lấy một cái.
Mẹ, tim mẹ con không ủ ấm được, con cần phải phụ trách với vợ con mình, lúc trước khi cưới Dung Phương, con đã hứa sẽ đối tốt với cô ấy, hiện giờ mẹ đi vu cáo Dung Phương ngược đãi trẻ con, con con không có cái ăn, đến buổi tối cũng phải bện giày rơm."Tiếng nói của Sở Chí Quốc lộ ra mỏi mệt và kiên định: "Loại ngày tháng này con chịu đựng quá đủ rồi, con muốn gánh vác trách nhiệm của một người chồng người ba, trách nhiệm nuôi mẹ sau này con cũng sẽ không thoái thác, nhưng vợ con con mẹ cũng đừng hòng ức hiếp nữa.
Mẹ đi đi."Sở Phong rũ mắt, Sở Chí Quốc can đảm cẩn trọng không hồ đồ, tất cả những gì anh ấy làm trước đây là bởi vì khó bỏ tình thương của mẹ, nên hai mắt mới có thể phủ bụi trần.Một người phải trải qua bao nhiêu trắc trở, mới có thể nhìn thấu người mẹ sinh dưỡng mình thật ra xem thường mình, lời ngon tiếng ngọt ngẫu nhiên bà ta nói ra đều là vì muốn bóc lột mình?May mắn Sở Phong đã giúp anh ấy nhìn thấu rõ ràng, Niên Xuân Hoa tình nguyên nâng đỡ Phúc Đoàn không có huyết thống, cũng muốn áp bức vợ con của anh ấy, đây thành cọng rơm cuối cùng làm Sở Chí Quốc suy sụp.
Ép đến mức anh ấy phải vựng dậy từ trong thống khổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...