Năm 1974, Hoắc Sênh chậm rãi mở mắt.
"Cứu lên nhanh, nước trong bụng cũng nôn ra không nhiều lắm, chỉ là gãy xương cổ tay nên tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, chờ người tỉnh sẽ không sao, cô gái này hiện tại còn trẻ tuổi mà đã muốn chết muốn sống, còn đòi là thanh niên trí thức, một chút tư tưởng giác ngộ cũng không có.
""Hình như là vì chuyện danh ngạch về thành phố mà náo loạn, đều náo loạn đến chỗ bí thư chi bộ rồi.
"Sau đó thanh âm nương theo cửa sổ "kẽo kẹt" lay động mà nhỏ xuống, cũ nát, một tấm ván gỗ trên giường, Hoắc Sênh đã sớm tỉnh, cổ họng bên trong lồng ngực còn tràn ngập một mùi đất cát nồng đậm, hô hấp cũng có chút không quá thông thuận, cô mở to con mắt nhìn trên nóc nhà dán một hai tờ giấy báo chí cũ loang lổ ố vàng, nóc nhà không cao, loáng thoáng còn có thể thấy rõ trên báo chí có mấy kiểu chữ "Đại lực phát triển" rõ ràng.
Thời đại hoàn toàn xa lạ.
Gió từ cửa sổ gỗ bên đầu giường gào thét thổi vào, tờ báo nổi lên ở góc trên cùng bị thổi ào ào rung động, Hoắc Sênh giật giật thân thể, cổ tay trái bị thanh nẹp cố định lại, còn có thể cảm giác được đau đớn, cô nâng tay kia lên, bàn tay xa lạ, thon dài thanh tú, ngón tay vừa nhỏ vừa trắng, giống như mầm non mới từ trong đất chui ra, đây cũng không phải là tay của mình.
Hoắc Sênh rốt cục tiếp nhận sự thật rằng bản thân đã xuyên sách, cô xuyên vào một quyển niên đại văn, trong sách có cùng tên với cô và người kia còn nhảy qua sông, không chỉ thế, người đó chính là đại nữ phụ-chị nữ chính trong sách.
Quyển sách này, là do Hoắc Sênh lúc ấy muốn giết thời gian mới xem, một câu khái quát chính là nữ chính trở thành người chiến thắng cuối cùng, đứng ở đỉnh cao nhân sinh, tập hợp ngàn vạn sủng ái kiêm ngược cặn bã, là một sảng văn, mà Hoắc Sênh chính là nhân vật ác độc trong truyện.
Hoắc Sênh cẩn thận nhớ lại nội dung cốt truyện trong sách, trong những năm 70 thiếu thốn tài chính, Hoắc Sênh trong sách chưa từng chịu khổ gì, cuộc sống 17 tuổi đều thuận buồm xuôi gió, cho đến khi nữ chính có được hào quang của nhân vật chính lên sân khấu, cẩu huyết tới.
Thì ra Hoắc Sênh cũng không phải con ruột của Hoắc gia, lúc trước con của hai người bất hạnh đi lạc, sau đó mới nhận nuôi Hoắc Sênh, nhưng con gái ruột xuất hiện, mẹ Hoắc nhìn con ruột của mình, cũng chính là nữ chính Hồ Tú San trong sách, sau đó đổi tên thành Hoắc San, lớn lên ở nông thôn, chịu nhiều khổ như vậy, liền đón con trở về, dự định hai đứa con gái cùng nuôi.
Sau đó vì hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, thanh niên trí thức xuống nông thôn, trình độ văn hóa của Hoắc Sênh cao hơn Hoắc San, đương nhiên việc xuống nông thôn này liền phải rơi trên đầu cô mới đúng, vốn nữ chính phát huy phẩm chất thiện lương, nói mình từ nhỏ đã biết làm việc, có thể chịu khổ, xuống nông thôn cho cô ta đi, vốn là một công đôi việc, nhưng khi nghe ở trong tai Hoắc Sênh cùng mẹ Hoắc cũng không vừa ý này.
Hoắc Sênh cảm thấy Hoắc San đi là hồ đồ, cô ta chữ còn không thuộc mặt, xuống nông thôn cũng không tới phiên cô ta đi.
Mà trong lòng mẹ Hoắc lại càng áy náy, cảm thấy con gái của mình chịu nhiều khổ như vậy, không thể chịu khổ nữa, một khi cân nhắc trong lòng thoáng có chút lệch lạc, Hoắc Sênh có thể lập tức cảm giác được, dù sao mặc kệ có phải thân sinh hay không, hai mẹ con sống cùng một chỗ nhiều năm, điều này cũng tạo ra hạt giống hắc hoá* của cô bắt đầu được chôn xuống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...