Kiều Quế Lan cắn răng, cô ta thật sự quá ngốc, Kiều Mãn Nguyệt tùy tiện nói đôi câu đã tin tưởng, bây giờ nhìn lại đều là vì lừa cô ta!Không thể không nói, Kiều Quế Lan đã hơi đến gần với chân tướng rồi.
Mà lúc này Tống Gia Bảo đang ở trong thôn cũng nghe được mọi người thảo luận.
Anh ta nhìn về đứa bé đang cảnh giác đứng ở bên cạnh, bởi vì đè nén sự kích động mà giọng nói trở nên khẽ run lên, "Mãn Ý Mãn Hoài, hai đứa đều nghe rồi chứ? Kiều Mãn Nguyệt sắp kết hôn, hai đứa không có cách nào đi theo được.
" Mãn Ý Mãn Hoài tức giận trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt có chút đỏ, nhưng không biết phải phản bác như thế nào.
Tống Gia Bảo lại nói: "Hai đứa yên tâm, anh đã tìm được một người nhận nuôi hai đứa, đối phương là một người rất lợi hại.
"Mãn Hoài nghe vậy càng mím chặt môi hơn, trên mặt tràn đầy vẻ quật cười.
Thấy Tống Gia Bảo còn muốn nói gì đó, cậu bé nhanh chóng ngồi xuống nhặt một hòn đá, ném về phía Tống Gia Bảo: "Cút!"Tống Gia Bảo bất ngờ không kịp đề phòng bị ném trúng, trán đau xót, sắc mặt cũng trở nên đen thui.
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng đụng một cái, đầu ngón tay dính chút tia máu, hiển nhiên đã bị đập rách da, Tống Gia Bảo cắn răng nhìn Mãn Hoài, chẳng qua trong lòng nghĩ chuyện còn chưa xong, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc cuồn cuộn của mình.
Mà lúc Mãn Hoài nhìn thấy đập trúng người, trong lòng đã vô cùng căng thẳng, mắt thấy Tống Gia Bảo đang nhắm mặt bình phục lại cảm xúc, cậu bé thừa dịp này kéo tay Mãn Ý nhanh chóng chạy đi.
Tống Gia Bảo cũng chỉ nhắm mắt trong một lát, nhưng lúc mở mắt ra chỉ thấy được bóng lưng của hai đứa bé.
Anh ta theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng trán bị đập cho choáng váng, anh ta không thể không dừng lại được, nhưng chỉ dừng một lát, bóng người của hai anh em đã trở nên rất nhỏ rồi.
Ở một đầu khác.
Trên mặt Mãn Hoài đầy vẻ tức giận và không tình nguyện: "Anh ơi, sao anh lại không để cho em tìm Đại đội trưởng, chị nói rồi, nếu anh ta lại đến thì đi tìm Đại đội trưởng!"Mãn Ý quay đầu nhìn lại, sau khi xác nhận an toàn mới thả tay của Mãn Hoài ra, "Không thể tìm Đại đội trưởng.
""Tại sao?" Mãn Hoài không hiểu, cậu bé nhìn Mãn Ý giống như nhìn một tên phản bội: "Anh! Anh không nghe lời của chị!"Nói xong cậu bé còn trợn mắt nhìn Mãn Ý, bỏ rơi anh trai một mình chạy về nhà trước.
Mãn Ý sa sút tinh thần mím môi một cái, cũng chạy theo phía sau em trai.
Đợi buổi chiều khi Kiều Mãn Nguyệt trở về nhà, đã thu hoạch được hai đầu củ cải giận nhau không muốn nói chuyện với nhau.
"Hai đứa sao vậy?" Kiều Mãn Nguyệt vừa múc nước rửa tay, vừa tò mò nhìn về phía hai đứa bé.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai anh em yêu thương lẫn nhau lại giận nhau, cảm thấy có chút mới lạ.
Mãn Hoài nghe vậy mắt thường có thể thấy trở nên kích động, cậu bé huơ múa hai tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn há miệng muốn nói chuyện, nhưng chợt nghĩ đến cái gì đó, lại tức giận ngậm miệng lại, lắp bắp nói: "Không có gì.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...