Kiều Mãn Nguyệt dẫn đầu đi về phía trước.
Cố Thừa Phong sững sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng, đuổi theo kéo tay cô lại.
Kiều Mãn Nguyệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh, nghi ngờ hỏi: "Anh có sắp xếp khác à?"Cố Thừa Phong buông tay cô ra, giải thích: "Thật xin lỗi, tổ chức tạm thời có nhiệm vụ.
Ngày mai anh phải trở về bộ đội, nếu như hôm nay mọi người gặp nhau, thời gian sẽ rất vội vàng.
"Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy thì hơi nhíu máy.
Cố Thừa Phong do dự nói: "Ngày mai anh dẫn theo hai đứa bé đến đón các em, đến lúc đó mọi người lại gặp mặt.
""Có ý gì?" Kiều Mãn Nguyệt giương mắt, nhìn anh, "Anh tới đón bọn em?"Cố Thừa Phong cũng dừng bước chân lại, mặt đầy vẻ nghi ngờ: "Nếu không một mình em có thể dẫn theo Mãn Ý Mãn Hoài ngồi xe đến Bình Phúc?"Kiều Mãn Nguyệt: ???Cô không hiểu nhìn Cố Thừa Phong, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, "Ý của anh là, muốn để em và bốn đứa bé tới bộ đội theo quân?"Cố Thừa Phong thấy bộ dạng khiếp sợ như vậy của cô, có chỗ nào mà không rõ nữa, nhất thời tức giận đến mức bật cười, "Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, em nghĩ đẹp lắm!"Bộ dạng này của cô rõ ràng không muốn đi với anh.
Tiền lương mỗi tháng của anh giao cho cô, mà cô thì muốn dẫn các con ở lại nhà mình, Cố Thừa Phong suy nghĩ một chút đã cảm giác rất tức giận, "Kiều Mãn Nguyệt, em thật sự dám nghĩ!"Giận đến mức ngay cả đồng chí cũng mất, gọi cả tên họ của cô.
Kiều Mãn Nguyệt dời mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, ngẩng đầu ưỡn ngực tằng hắng một tiếng, "Em biết băn khoăn của anh, nhưng anh yên tâm, em không phải là loại người như vậy, em không làm được chuyện ngược đãi trẻ em.
"Cô nói quá thẳng thắng, Cố Thừa Phong sửng sốt một chút mới phản ứng lại, bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, sở dĩ Kiều Mãn Nguyệt vừa ý anh, nguyên nhân rất lớn là vì tiền.
Không! Từ ngày anh dùng tiền lương thuyết phục Kiều Mãn Nguyệt thì nên biết chuyện này.
Cố Thừa Phong hít sâu một hơi: "Nói thử lý do tại sao em không muốn theo quân đi?"Kiều Mãn Nguyệt giương mắt nhìn anh, thăm dò hỏi: "Vậy em nói thật nhé?"Mặt Cố Thừa Phong không cảm xúc, dùng ánh mắt tỏ ý.
Kiều Mãn Nguyệt nở nụ cười lúng túng nhưng không mất đi sự lễ phép: "Điều kiện không tốt, giao thông không tiện.
""Ai nói với em như vậy?" Cố Thừa Phong không thể tin nhìn cô.
Kiều Mãn Nguyệt sửng sốt một chút, "Chẳng lẽ không phải?"Là cô tìm lộn lý do? Không phải đi?Kiều Mãn Nguyệt căng thẳng trong lòng, nhìn Cố Thừa Phong, không có dấu vết nuốt nước miếng một cái.
Cố Thừa Phong nghe vậy thì híp mắt lại, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.
Qua mấy giây, anh lộ ra nụ cười chế nhạo: "Quả thật không phải, mặc dù đảo Nam Âm chỉ là một đảo nhỏ, nhưng về mặt vật tư hoàn toàn không kém hơn bên ngoài.
"Kiều Mãn Nguyệt mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, "Ai biết anh có phải đang lừa người hay không? Dù sao bây giờ em không nhìn thấy, anh nói gì mà chả được.
"Cố Thừa Phong hơi nhướng mày, bỗng dưng cười: "Vây em phải nhớ những gì mình đã nói, ở chỗ này của anh, lời nói ra khỏi miệng là không thể đổi ý được.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...