Hôm nay là ngày 1 tháng 8, Lâm Lâm đăng ký lịch nghỉ với quản lý dự định trở về thăm nhà hai ngày.
Quản lý phê duyệt đồng thời cũng phát đầy đủ tiền lương và phiếu của tháng này cho cô.
Lương một tháng của Lâm Lâm là 24 đồng, ngoài ra còn được nhận thêm các loại phiếu như phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu bông hoặc phiếu thịt,...tùy theo tháng sẽ nhận các loại phiếu khác nhau.
Trong đó có phiếu lương thực là nhiều nhất vì trong thành không có làm việc kiếm công điểm nên không được phát lương thực theo đầu người như ở nông thôn.
Hiện tại Tần Trạch Dương đã bắt đầu đi dạy nên không về cùng Lâm Lâm, biết cô muốn về thôn nên anh đã đưa xe đạp cho cô từ tối hôm trước.
7 giờ sáng Lâm Lâm chạy xe tới Cung Tiêu Xã mua đồ, trừ phiếu lương thực giữ lại cho mình dùng, các loại phiếu khác cô đều mua hết đồ để mang về cho người trong nhà, bốn thước vải cô mua loại màu nâu và xám cho cha mẹ Lâm may quần áo, lẽ ra định mức của cô chỉ có hai phiếu vải nhưng nghe Hạnh Tử nói chưa dùng đến phiếu vải nên Lâm Lâm đã dùng 1 đồng đổi với chị ấy.
Ngoài ra, cô còn mua thêm hai cân thịt, một cân dầu, một cân đường trắng và một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cho hai đứa cháu trai.
Về tới thôn Nam Khê cũng đã hơn 9 giờ, bình thường Lâm Lâm không hay giao tiếp nhiều với người trong thôn, hiện tại vừa vào thôn đã thấy có mấy nhóm người lại đang không làm việc dưới ruộng mà kết nhóm đi về một hướng, không rõ là có chuyện gì.
Có người trông thấy Lâm Lâm liền lên tiếng chào hỏi:
"Lâm Lâm về rồi đấy à?"
"Vâng, chào các thím, hôm nay cháu được nghỉ."
"Được nghỉ a, vậy mẹ cháu hẳn là sẽ vui lắm đây, từ hôm cháu đi mẹ cháu vẫn nhắc tới cháu suốt."
"Xem kìa, Lâm Lâm mới đi làm có một tháng mà đã mua được nhiều đồ vật về như vậy, chắc hẳn một tháng tiền lương cũng không ít đi?"
"Tôi nghe người ta nói làm công nhân trên huyện một tháng cũng được mấy chục đồng, Tiểu Liễu bên Lý gia cũng vào thành làm công nhân xưởng giày, mỗi tháng đều mang về nhà 10 đồng lận đó.
Lâm Lâm lần này mang về được bao nhiêu vậy?"
Thực sự là sức mạnh hóng chuyện của các bà các cô quá mức cường đại, Lâm Lâm ứng phó qua loa với mọi người xong liền lập tức về thẳng Lâm gia.
"Con đã trở về." Vừa vào cửa Lâm Lâm nhìn trong sân không thấy ai, cô đặt đống đồ đã mua vào nhà chính liền lên tiếng gọi.
"Lâm Lâm, em về rồi à." Chị dâu hai Quan Tiểu Viên từ trong phòng đi ra thấy Lâm Lâm liền nở nụ cười.
"Chị dâu hai, cha với mẹ đi đâu rồi? Họ vẫn đang ở ngoài ruộng sao ạ?" Lâm Lâm hỏi.
"Hôm nay đại đội mở họp, cha mẹ đều đang ở đó." Quan Tiểu Viên giải thích.
Lâm Lâm hiểu ra, lúc nãy cô nhìn thấy các bác gái kết nhóm là đi họp đại đội.
"Cô cô, cô đã về." Lâm Dục Huy vừa vào cửa nghe thấy thanh âm của Lâm Lâm liền vui vẻ chạy tới.
"Huy Huy, chạy chậm một chút, vết thương trên mặt còn chưa có khỏi đâu." Quan Tiểu Viên nhìn con trai vội nhắc nhở.
"Chị dâu hai, mặt Huy Huy bị làm sao vậy?" Lâm Lâm thấy trên trán cháu trai có một cục sưng to xanh tím.
"Nó cùng Trụ Tử nhà kế bên ra bờ sông chơi, hai đứa nó nô đùa thế nào rồi Huy Huy không cẩn thận bị ngã đập đầu vào mỏm đá, cũng may mỏm đá đó đã mài nhẵn chứ không thì nguy hiểm khỏi phải nói." Quan Tiểu Viên trong giọng nói lộ rõ sự đau lòng.
Lâm Lâm đối với đứa cháu trai lanh lợi Huy Huy này cũng rất yêu thương, xoa đầu cậu nhóc nói: "Huy Huy, cháu đang bị thương thì ở trong nhà chứ đừng chạy lung tung, mau đi rửa tay sạch sẽ đi, cô cô có mua kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cho cháu và anh trai đó."
Huy Huy nghe thấy Lâm Lâm nói có kẹo liền không nhịn được nuốt nước miếng, nhóc vẫn còn nhớ tới kẹo trắng ngọt mềm lần trước cô cô mua về, nhanh nhảu nói: "Vâng, cháu đi ngay."
Sau khi chia cho cháu trai một nắm kẹo, Lâm Lâm có chút tò mò về hình thức họp đại đội ở niên đại này.
Trong ký ức của nguyên thân lại khá mơ hồ, cô liền hỏi Quan Tiểu Viên: “Chị dâu hai, cha mẹ họp đại đội ở đâu vậy?”
“Ở văn phòng đại đội sản xuất đó.”
“Được, để em đi qua đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...