Vì thế Kha Chiêu Đệ cứ như vậy gả cho Tưởng Nghênh Nam, vốn tưởng rằng cuộc sống sau này chính là sinh hoạt tốt đẹp, hai vợ chồng ân ân ái ái làm phụ nữ toàn thôn đều ghen ghét, chết tâm với Tưởng Nghênh Nam.
Nào biết đâu rằng sau khi Tưởng Nghênh Nam kết hôn xong thì vẫn mặc kệ như trước, không đi làm việc, cũng không hỗ trợ giặt quần áo nấu cơm, toàn bộ chuyện trong ngoài đều do một mình Kha Chiêu Đệ thu xếp.
Sau đó Kha Chiêu Đệ có chút hối hận nhưng mỗi lần thấy khuôn mặt đẹp trai của chồng, cô ta cũng nhịn xuống.
Về sau lại sinh một cặp sinh đôi trai gái, đối với những phụ nữ khác mà nói chính là phúc khí tốt, nhưng đặt ở trên người Kha Chiêu Đệ lại thành chịu tội.
Chồng không hỗ trợ, cha mẹ chồng còn phải làm việc để nuôi cô em chồng còn nhỏ tuổi, cũng không giúp được cô ta việc gì.
Một mình cô ta phải nuôi hai đứa nhỏ, ban ngày làm việc, về nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm hầu hạ chồng, cuộc sống quả thực không phải người sống.
Lúc trước gả cho Tưởng Nghênh Nam cô ta còn cảm thấy tự hào, hiện tại cô ta ra cửa với một gương mặt tiều tụy ảm đạm, ánh mắt người xung quanh nhìn cô ta đều tràn ngập thương hại và trào phúng.
Bốn năm trôi qua, tuy rằng gương mặt của chồng không thay đổi nhưng nhiệt tình của cô ta đối chồng đã hết sạch hầu như không còn.
Cũng không biết là cô ta quen biết thanh niên trí thức ở thôn kế bên như thế nào, tóm lại vào một đêm trời tối trăng mờ, cô ta tay trong tay bỏ chạy cùng tên thanh niên trí thức kia, để lại gã chồng ham ăn biếng làm và một cặp sinh đôi còn nhỏ.
Làm phụ nữ, Tưởng Nghênh Nam cực kỳ thấu hiểu Kha Chiêu Đệ.
Nhưng hiện tại làm đàn ông bị vợ vứt bỏ thì Tưởng Nghênh Nam chỉ cảm thấy tương lai là một vùng tăm tối.
Ở thời đại này mà bỏ trốn kỳ thật xem như tội lỗi rất lớn, khi còn nhỏ Tưởng Nghênh Nam nghe bà nội nói qua, lúc bà nội còn trẻ trong thôn có một người đàn ông bỏ trốn, vợ ông ta đến đại đội gây chuyện, sau đó người đàn ông kia đã bị bắn chết.
Kha Chiêu Đệ sở dĩ dám chạy, phỏng chừng chính là vì khi kết hôn với Tưởng Nghênh Nam hai người chưa đủ tuổi nên không thể lãnh giấy kết hôn, chỉ làm hôn lễ trước.
Sau cũng chưa nói từng nhắc đến chuyện làm bổ sung giấy hôn thú cho nên quan hệ hiện tại của hai người cũng không được pháp luật bảo vệ.
Hai mắt Tưởng Nghênh Nam dại ra suy nghĩ, không lâu sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, hai đứa nhỏ cùng nhau chạy ra ngoài: “Cha tỉnh rồi.”
Hà Thúy Chi bưng một cái bát màu lam bên cạnh đi tới, vừa nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Tưởng Nghênh Nam khiến bà tức đến mức cạn lời.
Thật ra đứa con dâu Kha Chiêu Đệ này không hề sai.
Một mình chống đỡ bốn năm miệng ăn trong nhà, nếu không phải con trai bà quá không biết cố gắng, cô ta cũng không đến mức bỏ chạy như vậy.
Kha Chiêu Đệ bỏ đi, con trai cả phải dẫn theo hai đứa nhỏ, muốn tái giá sẽ rất khó khăn.
Tưởng tượng đến đây ánh mắt Hà Thúy Chi nhìn về phía Tưởng Nghênh Nam cũng sắp phun lửa: “Anh còn tỉnh lại làm gì? Sao anh không chết luôn đi? Sao tôi lại sinh ra một tai họa như anh chứ.
Anh hại chính anh đã đành, còn hại cả em trai anh nữa, thật là nghiệp chướng mà..."
Tưởng Nghênh Nam nhìn Hà Thúy Chi vừa mắng vừa khóc, trong lòng cũng rất khó chịu.
“Anh” thậm chí còn khó chịu hơn Hà Thúy Chi nữa.
Ngủ một giấc dậy từ một người phụ nữ viên chức thành phố không lo cơm áo đã biến thành một người đàn ông thập niên 70 nghèo đến mức cơm ăn cũng không đủ no, “anh” cũng rất muốn khóc đó có được không?
Tưởng Nghênh Nam nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy bi thương, bèn bật khóc.
Hai đứa nhỏ đầu tiên bị bà nội tức giận mắng cho sợ, tiếp theo thấy cha khóc, làm bọn chúng cũng khóc theo.
Ba người trong phòng đều khóc thành người nước mắt, thật làm người nghe thương tâm đến mức cũng muốn rơi lệ.
Hà Thúy Chi tuy rằng mắng rất sướng miệng nhưng cũng chỉ vì thằng con cưng nước đổ đầu vịt mà thôi.
Đứa con trai lớn này là người bà yêu quý nhất, từ nhỏ đến lớn đều cẩn thận nâng niu, bằng không cũng sẽ không dưỡng thành cái tính tình như vậy.
Lúc này thấy Tưởng Nghênh Nam khóc đáng thương, bà không nhịn được mềm lòng, đưa cái bát màu xanh đến trước mặt Tưởng Nghênh Nam, hắng giọng nói: “Khóc cái gì? Ăn cháo đi.”
Tưởng Nghênh Nam quả thật rất đói bụng, không hề do dự mà bưng bát lên ăn, Cháo được nấu đặc, cộng thêm có lẽ vì cơn đói nên ăn vào miệng thấy rất ngon.
Hai đứa nhỏ ngửa đầu nhìn cha ăn cháo, bụng nhỏ cũng kêu lên.
Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng chúng cũng biết đi theo cha là không có đồ ăn, thế là đồng loạt nhìn Hà Thúy Chi bằng ánh mắt trông mong, nói: “Bà nội cháu đói...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...