Thập Niên 70 Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Đáng lẽ tôi không nên nói ra, tôi biết anh đã dặn tôi không được kể cho người khác biết, nhưng bây giờ ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh vay tiền nữa đâu.
Tôi cầu xin anh đừng ép tôi nữa…" Tô Tầm Vị bình tĩnh giả vờ dáng vẻ bị Lục Vân Hiên dọa sợ, vừa nói vừa khóc nức nở.
Câu này vừa thốt nên, Tả Cánh Thành cuối cùng cũng nhận ra manh mối.
Tuy anh không có nhiều thời gian ở chung với Tô Tầm Vị, nhưng Tô Tầm Vị mà anh vừa mở mắt đã nhìn thấy là một người dám yêu dám hận, tính tình lại còn thẳng thắn dứt khoát, dáng vẻ kệch cỡm và ra vẻ đáng thương như này chắc chắn không phải bản chất của cô.
Tả Kinh Thành chợt hiểu ra.
Tô Tầm Vị đang cố tình lừa Lục Vân Hiên.
Trong mắt anh hiện lên ý cười, thấy khá thú vị, anh đứng trước mặt Tô Tầm Vị, từ trên cao nhìn xuống Lục Vân Hiên, lạnh lùng nói: "Đồng chí Lục này, tất cả chúng ta đều là người ở cùng một thôn, nếu như anh thật sự không có gì ăn, thì tôi có thể cho anh mượn một ít tiền để sinh sống, nhưng mong anh đừng làm khó Tầm Vị, dù cô ấy là người phạm sai lầm trước nhưng cô ấy không nợ anh, cho tới tận bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì”.
Những lời nói lạnh lùng này cùng với thái độ nghiêm nghị và lạnh lùng của Tả Cánh Thành, giống như một cái tát lớn và vang dội vả thẳng vào mặt Lục Vân Hiên.
Những thanh niên tri thức đứng ở xung quanh cũng nhìn Lục Vân Hiên với ánh mắt khinh thường và thương hại.
Thậm chí, có người còn nhỏ giọng thì thầm: “Nếu biết trước hủy hôn với nhà họ Tô sẽ không có đủ tiền đi học, thậm chí ngay cả chuyện ăn uống cũng là vấn đề thì đáng lẽ phải chịu đựng thêm một chút, tiếp tục kết hôn với Tô Tầm Vị…"
Những lời này đơn giản đã nghiền nát chút tôn nghiêm cuối cùng của một thằng đàn ông như Lục Vân Hiên.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi, anh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Tô Tầm Vị đang núp sau lưng Tả Cánh Thành, anh ta chỉ hận không thể biến ánh mắt của mình thành một thanh kiếm sắc bén, chém khắp cơ thể Tô Tầm Vị.
Tất nhiên Tô Tầm Vị cũng chú ý tới ánh mắt của anh ta, không nhịn được nở nụ cười khiêu khích với anh ta.
Lúc này sợi dây lý trí cuối cùng mà Lục Vân Hiên đang cố gắng kéo căng đã bị đứt mất, lửa giận và máu nóng ngay lập tức chảy ngược lên não anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Tầm Vị bằng đôi mắt đỏ như máu, bước tới kéo Tô Tầm Vị ra, chửi bới: "Con khốn kiếp này! Tao phải đánh chết con khốn nhà mày!"
Nhưng nắm đấm của anh ta đương nhiên sẽ không rơi vào mặt Tô Tầm Vị.
Tả Cánh Thành đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...