Mọi người hốt hoảng, xông lên nhưng không ai dám ra tay ngăn cản thật.
Một lúc sau, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Cố Nhất trơ mắt nhìn mọi người xông về phía mình, kèm theo đó là những cái tát, những cú đấm của ông ngoại, đánh thẳng vào mặt, chỉ còn con mắt phải có thể nhìn thấy dần trở nên nhòe nhoẹt máu thịt.
Chẳng lẽ cậu sẽ trở thành người mù thật sao?
Ông ngoại đã chọc mù cả mắt phải của cậu rồi sao?
Ở huyện gần nhất của thôn.
Tô Lạc cầm tiền nhuận bút tám đồng, vui vẻ mua giấy bút mới và một đĩa bánh hoa đào nhỏ, ngồi xe bò của người khác về nhà, đã gần mười giờ sáng.
Đêm qua cô thức trắng đêm viết bản thảo, theo trí nhớ tìm đến hợp tác xã cung tiêu đầu tiên trong thôn, đi xe vào huyện, từ năm giờ sáng đã ngồi chồm hổm trước cửa tòa soạn báo.
Cô chỉ kịp viết hơn hai mươi ngàn chữ trong một đêm, miễn cưỡng viết xong chương đầu tiên của Thiên Long Bát Bộ, mang đi nộp bản thảo.
Việc này không được đàng hoàng cho lắm nhưng trước nhu cầu sinh tồn, cũng không còn cách nào khác, dù sao đây cũng là thế giới hư cấu, cô không làm ảnh hưởng đến cụ Kim.
Đợi đến khi tiền trong tài khoản của cô thoải mái hơn, cô sẽ tự sáng tác để kiếm tiền.
May mắn thay, những người làm công tác văn học hiện tại vẫn còn chất phác, thấy cô chờ từ sáng sớm cũng coi như có thành ý, quả nhiên đã xem bản thảo của cô.
Cô viết hơn hai mươi ngàn chữ, báo không đăng tải hết được, vì vậy cô đưa trước hai nghìn chữ cho đối phương xem, biên tập vừa nhìn thấy hai nghìn chữ đó lập tức chốt đơn, trước tiên trả cho cô vài nghìn chữ, vừa đủ đăng tải đến đoạn Chung Linh xuất hiện thì dừng lại.
Biên tập thích thì chưa đủ, còn phải được độc giả thích nữa.
Vì vậy, trước tiên biên tập đã trả cho cô tiền nhuận bút khởi điểm là năm đồng, nếu báo bán chạy, nhiều người xem, sau này sẽ tăng thêm cho cô.
Đương nhiên Tô Lạc sẽ không từ chối.
Cô chỉ muốn tạo danh tiếng trước, cô hoàn toàn tự tin vào tác phẩm của nhà văn Kim Dung, rượu ngon không sợ ngõ hẻm sâu.
Chỉ cần đăng báo ra ngoài, sau này dù tòa soạn có bạc đãi cô, cô cũng có thể nhảy việc bất cứ lúc nào.
Tô Lạc vừa vào thôn, dân thôn thấy cô liền như thấy ma: "Tô Lạc? Sao cô lại về rồi?"
Tô Lạc cười tà vẫy tay: "Ồ, rảnh rỗi quá, đi đào phân lừa bán kiếm tiền.
"
Dân thôn: "! "
Tô Thắng tình cờ đi ngang qua, thấy cô cũng giật mình: "Chị! sao chị lại về rồi? Chẳng phải chị bỏ trốn rồi sao?"
Tô Lạc không hiểu ra sao: "Tôi bỏ trốn đi đâu?"
Tô Thắng: "Sáng nay đứa trẻ Nhất Nhất nói chị bỏ trốn, tức quá nên chú tôi chạy đến nhà chị, đánh Nhất Nhất đến gần chết!"
"Chết tiệt!" Tô Lạc kinh hãi, vội vàng chạy đi: "Xong rồi xong rồi xong rồi!"
Tô Thắng muốn đuổi theo nhưng vợ anh ta đứng trong sân gào lên với anh ta: "Còn không đi làm à? Lo nhiều thế làm gì? Một lát nữa đi muộn bị trừ điểm thì có mà ăn quả đắng!"
Tô Thắng không còn cách nào khác, đành phải quay người rời đi, đi về phía cánh đồng.
Tô Lạc chạy về sân, thấy tiểu tổ tông nằm trên mặt đất, mặt sưng như đầu heo, mắt phải thâm tím.
Cô nuốt nước bọt, thử đưa ngón tay đến dưới mũi cậu, phát hiện còn thở, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Suýt nữa thì tè ra quần.
"
Cô áp tay phải lên miệng Cố Nhất, linh tuyền từ lòng bàn tay tuôn ra, liên tục chảy vào miệng cậu.
Tô Lạc thấy cậu đã nuốt xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bế Cố Nhất đến giếng nước trong sân múc nước, tiện tay lấy khăn lau bên cạnh, nhúng nước vắt khô, ôm đầu cậu, cẩn thận lau sạch mặt cậu.
Mắt phải của Cố Nhất sưng rất to, gần như không mở ra được.
Tô Lạc thầm mắng Tô Tiến Tài là đồ khốn nạn, pha một ít linh tuyền vào chậu rửa mặt, lại lau mắt cho cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...