Khi Tô Lạc mở mắt, nhìn thấy xung quanh là đất đen, tường đá và mái nhà ngói loang lổ, phản ứng đầu tiên của cô là một người trí thức cao cấp như cô lại bị bắt cóc khi đang ngủ ngon lành trong nhà mình.
Cô chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, khi giơ tay lên định sờ đầu thì một cái móng giò đen sì mập mạp đập vào mắt khiến cô sợ hãi.
"Vãi nhái?" Tô Lạc "vụt" một cái muốn ngồi dậy nhưng không được.
Vòng eo đầy mỡ đã đẩy cô ngã trở lại.
Tô Lạc cảm thấy vô lý, định chửi thề thì thấy đầu đau như búa bổ, một đoạn ký ức không thuộc về cô tràn vào đầu.
Hóa ra cô đã xuyên vào một người phụ nữ cùng họ cùng tên cũng tên là Tô Lạc.
Hơn nữa còn là một pháo hôi độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Đối thủ cạnh tranh của cô đã viết cuốn truyện này, để trả thù cô nên cố tình đặt tên cô cho pháo hôi.
Ở hiện đại, cô là một tác giả tiểu thuyết mạng toàn thời gian, bắt đầu viết truyện từ năm mười tám tuổi, nổi tiếng năm hai mươi ba tuổi, hai mươi lăm tuổi có nhà có xe, đạt được tự do tài chính, ba mươi tuổi đột tử tại nhà??
Nổi tiếng cũng không phải vì cô viết hay, chỉ vì cô có gan, gan rất rất rất rất to.
Để kiếm tiền, cô viết tiểu thuyết theo kiểu dây chuyền, thô thiển, mất não, chỉ tập trung vào những điểm kích thích.
Còn tiểu thuyết có pháo hôi Tô Lạc này, chỉ là một trong số những tiểu thuyết ẩu đoảng mà cô đã viết vào thời điểm đó.
Bối cảnh là giả tưởng, những năm 70 của thế giới giả tưởng, nam nữ chính đều sống lại, truyện ngọt ngào cứu rỗi lẫn nhau.
Nguyên thân lớn lên ở nông thôn, vừa đen vừa béo.
Tác giả đó là đối thủ cạnh tranh của cô, để chế giễu tiểu thuyết về manh bảo đoàn sủng mà cô đang đăng tải đã tạo ra Tô Lạc này trong tiểu thuyết của mình, viết rằng cô ta đã cưỡng bức một mỹ nam đến từ Thủ đô, sau đó giống như nữ chính trong các tiểu thuyết về manh bảo khác, sinh ba đứa, hai trai một gái.
Nhưng lại không cho cô ta sự phát triển như nữ chính.
Tô Lạc trong tiểu thuyết bị đuổi khỏi nhà, sống ở rìa làng, vì không có tiền ăn mà bán con, chỉ còn đứa lớn nhất biết làm việc, còn bị cô ta vô tình chọc mù một mắt.
Tô Lạc không chỉ bị cả làng khinh bỉ mà còn bị cha của những đứa trẻ tìm đến, đòi lại con, sỉ nhục cô ta một trận, đưa vào tù để cô ta chịu đủ mọi sự sỉ nhục của đàn ông và phụ nữ, mắc bệnh hoa liễu, thối rữa mà chết.
Từ cái kết này có thể thấy, lúc đó đối thủ cạnh tranh của cô thực sự rất ghét cô.
Nếu không phải nguyên thân đi bán những đứa trẻ đó thì khi cha của những đứa trẻ tìm đến, cô ta vẫn có thể lật ngược tình thế.
Tô Lạc đờ đẫn nhìn cơ thể mình, lục lại ký ức trong đầu.
Được rồi, đến không đúng lúc rồi, những đứa trẻ đã bán hết, chỉ còn lại đứa trẻ còn một mắt trong tay không bán được, cũng sắp bị nguyên thân ép thành phản diện rồi.
Tô Lạc vội nhắm mắt lại, dùng ý thức cảm nhận bàn tay phải, may quá, linh tuyền của cô vẫn còn, vẫn có thể làm đẹp và dưỡng nhan.
Không sợ không sợ.
Tô Lạc ngồi dậy trên giường, lắc lắc cái đầu choáng váng, lục tìm một chiếc thắt lưng trong tủ quần áo rách nát bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn vị trí xà nhà, kéo một chiếc ghế dài, run rẩy đứng lên, vung thắt lưng qua xà nhà, thắt nút.
Đúng vậy, cô muốn treo cổ.
Nhân lúc mới xuyên vào, đầu óc còn choáng váng chưa kịp thích ứng, nhanh chóng quyên sinh luôn đi.
Một kẻ lười biếng tứ chi không phát triển, ngũ cốc không phân biệt được như cô, xuyên vào những năm 70 thì không có đường sống.
Cô không muốn mặt hướng đất lưng hướng trời, cô muốn ở biệt thự lớn, cô muốn máy lạnh, máy tính, xe hơi.
Quan trọng nhất là, cô xuyên vào tiểu thuyết của đối thủ để làm pháo hôi??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...