Những điều này đều là sự thật.
Hàn Kỳ Sơn và ba cô là chiến hữu, ông nội cô là một thợ nguội kỳ cựu của nhà máy cơ khí.
Nghe nói năm đó khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ, ông đã chọn chuyển nghề đến nhà máy cơ khí là vì muốn chăm sóc cô và bà cô.
Nàng vừa nói vậy, sự chú ý của mọi người quả nhiên bị dời sang chuyện khác.
Thì ra cô là cô nhi con liệt sĩ!
Hơn nữa, ba của Hàn Đông Nguyên - Hàn Kỳ Sơn, là người của thôn Thượng Hàn bọn họ, bọn họ còn gọi bà nội của Hàn Đông Nguyên là thím nữa đó chứ.
Trình Nịnh nói là bà cụ Hàn coi cô như cháu gái ruột của mình, thế nên bọn họ cũng có thêm vài phần thân thiết với cô hơn.
Ánh mắt mọi người nhìn cô cũng lập tức khác hẳn.
Ngay cả ánh mắt nghiêm khắc của thím Chu Tam cũng lập tức trở nên từ ái hơn rất nhiều, thím ấy cầm tay cô, nói: “Thảo nào nhìn con bé này không giống với những người khác, hóa ra là con cháu gia đình liệt sĩ cách mạng.
Qua đây, ngồi nghỉ ngơi một chút đi con, tay sưng cả lên rồi này.
Đừng đan nữa, để thím đan thay cho."
Đám thanh niên tri thức: ??? Vậy, vậy mà cũng được luôn hả?
Trình Nịnh nào ngờ là cô chỉ tùy tiện chuyển chủ đề để đánh dời đi sự chú ý của các thím các dì, mà lại có thể mang đến hiệu quả cỡ này chứ, cô vội vàng nói: "Không, không, không, không cần nghỉ ngơi đâu ạ, cháu có thể làm được."
Cô giơ đôi găng tay lên: "Đeo găng tay vào là ổn thôi ạ."
Oa oa, cô chỉ có thể càng chăm chỉ làm việc hơn thôi, cô không muốn được đối xử đặc biệt đâu.
Các dì, các thím thấy vậy lại càng hài lòng về cô hơn.
Mẫn Nhiên & Triệu Chi: ...!Thật chua.
Triệu Chi vô thức siết chặt nan tre trong tay, khi đau đơn truyền đến, cô ta mới nhớ ra là tay mình còn đang bị thương, nhẹ nhàng “a” một tiếng, nước mắt lại không kìm được mà chảy ra.
Buổi tối, sau khi trở về ký túc xá, có mấy người nhìn Trình Nịnh, muốn hỏi lại thôi.
Còn Trình Nịnh thì vẫn rất thản nhiên.
Cô đã được sống lại một lần rồi, những chuyện liên quan đến thân thế của mình, cô cũng đã sớm không còn để ý đến nữa.
"Trình Nịnh, cậu thật sự là con côi của liệt sĩ à?"
"Ừm."
"Vậy bây giờ cậu sống với mẹ hả? Cậu có có anh chị em nào không?"
"Không, mẹ tôi mất rồi.
Tôi sống với cô mình."
Trình Nịnh không muốn nhắc nhiều đến những chuyện này, cũng không muốn nhận được sự đồng tình của người khác.
Cô lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc mỡ nhỏ, sẫm màu, mở nó ra rồi moi một một miếng nhỏ đưa cho Mẫn Nhiên, nói: "Cậu dùng thử đi, tôi đặc biệt mua ở hiệu thuốc bên kia đó, có tác dụng giảm sưng giảm đau, rất hiệu quả."
Đây là do cô của Trình Nịnh chuẩn bị cho cô.
Xuống nông thôn thì phải làm việc nhà nông, thế nên Trình Tố Nhã đã chuẩn bị rất nhiều thuốc bôi cho cô.
Mọi người thấy Trình Nịnh không muốn nói nhiều về chuyện này, lại nhìn thấy thuốc mỡ của cô thì đều nhanh chóng đổi đề tài.
Trình Nịnh cũng nhân cơ hội này hỏi thăm một ít chuyện ở đây.
Mọi người trong phòng ký túc xá của cô rất hòa thuận vui vẻ, quan hệ cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Mọi người cũng không vì thôn dân nhiệt tình với Trình Nịnh mà không vui.
Ngược lại, bọn họ ở cùng một phòng ký túc xá, tính cách của Trình Nịnh cũng tốt, ở chung với nhau cũng rất hòa thuận, thế nên, nếu Trình Nịnh thân thiết với mọi người trong thôn thì cũng chỉ có lợi cho bọn họ chứ cũng chẳng hại gì.
****
Bên kia, sau khi Triệu Chi trở lại ký túc xá thì nằm vật ra giường, vết thương trên tay cô ta bỏng rát, vô cùng khó chịu.
Vừa tủi thân lại vừa khó chịu.
Trước đó, trên đường đến đây, cô ta đã nhiều lần ngỏ ý muốn thân thiết với Trình Nịnh, nhưng Trình Nịnh lại cứ nơi nơi chốn chốn nhắm vào cô ta.
Lúc đó cô ta còn nghĩ cô là một kẻ kỳ quái nữa chứ.
Bây giờ ngẫm lại, Trình Nịnh không phải là người kỳ quái, mà chính là một kẻ rất mưu mô.
Chỉ cần cô ta nghĩ đến cảnh Trình Nịnh cười tươi như hoa với cái thím các dì trong xưởng gỗ kia, là trái tim cô ta đã thắt lại rồi.
Thế mà mấy bà thím đó lại thích cái bộ dạng đó của Trình Nịnh mới bực mình chứ.
"Triệu Chi, em xoa dầu ngao này lên tay đi, hiệu quả hơn kem bảo vệ da đấy."
Triệu Chi đang còn thất thần nằm trên giường thì Lưu Lệ Na - một thanh niên tri thức ở cùng phòng ký túc xá với cô ta, đưa cho cô ta một hộp dầu ngao.
Triệu Chi mím môi.
Cô ta không thích dầu ngao, thoa lên trên da thì lớp dầu vừa dày lại vừa nhờn rích, cảm giác da dẻ bí bức đến không thở được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...