Triệu Chi và Cố Cạnh Văn thực sự không thể cười nổi, vẻ mặt cũng sắp trở nên vặn vẹo rồi.
Chu Tiểu Mỹ nhìn vẻ mặt bọn họ rồi lại nói: "Mới thì không có, nhưng cũ thì vẫn còn một ít đấy, có cần không?”
Qua thôn này là không còn nhà trọ khác, thôi thì đổi lấy ít đồ cũ dùng tạm đã vậy.
Nói xong, Chu Tiểu Mỹ quay người đi vào rồi ôm một cái chăn bông từ trong phòng bà nội mình ra.
Cái chăn đã vá chằn vá đụp thì không nói, lại còn mang thêm một mùi năm tháng rất nặng nữa chứ.
Đó là chiếc chăn bông cũ của bà cụ Chu, bà cụ Chu sớm đã không dùng đến nó nữa, nhưng vẫn tiếc của mà chưa ném đi.
Vốn định tìm một người biết chần bông ở thôn bên cạnh nhờ chần bông lại lần nữa, nhưng nay có thanh niên tri thức tìm tới muốn đổi chăn bông nên Chu Tiểu Mỹ liền cứ thế mang ra luôn.
Khi Triệu Chi và Cố Cạnh Văn nhìn thấy chiếc chăn bông cũ mèm này, lại ngửi thấy mùi vị bốc ra từ nó, bọn họ lập tức lùi lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ.
Hai người họ đều xuất thân từ gia đình có điều kiện không tồi.
Ai mà thèm dùng cái thứ này chứ?
Dương Hồng Binh gãi gãi đầu, lại nhìn tuyết đang rơi càng lúc càng lớn ở ngoài trời, cậu ta nhe răng nói: “Đổi đi, nhưng mà chăn này đã cũ nát vậy rồi, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, tôi đưa cô hai đồng hai và hai tấm phiếu vải được chứ."
Chu Tiểu Mỹ nhe răng bật cười.
Đám thanh niên tri thức mới đến này đều là cá trong chậu cả ha.
Cô ấy nói: "Thêm một phiếu bột mì trắng nữa.
Chiếc chăn này là của bà nội tôi.
Răng bà rôi không tốt, tôi muốn đổi chút bột mì về cho bà ăn.”
"Được, quyết vậy đi." Dương Hồng Binh nghe nói nó là của bà nội Chu Hiểu Mỹ thì cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu ta ôm chăn bông về, khi mang phiếu vải và phiếu bột mì đến thì còn cầm theo một túi đường đỏ nữa, nói là cho bà cụ Chu uống.
Thấy cậu ta hiền lành như vậy, Chu Tiểu Mỹ cũng xấu hổ khi chiếm lợi của người ta, thế là lại lục lọi trong phòng một hồi, tặng lại cho cậu ta một cài món như chén đũa, ly tráng men.
Đừng coi thường mấy thứ này, sinh hoạt hàng ngày mà không có chúng thì bất tiện lắm đấy.
Đi ba người nhưng cuối cùng lại chỉ có Dương Hồng Binh là có thu hoạch mang về.
****
Sau khi thu dọn đồ đạc, làm quen với hoàn cảnh ở đây, lại nghỉ ngơi cả buổi sáng, đến chiều, mấy người mới bọn họ đi theo các thanh niên tri thức cũ đến xưởng gỗ của đại đội để làm việc.
Nữ thanh niên tri thức sẽ theo các cô, các dì dùng nan tre đan chiếu, đan sọt.
Nam thanh niên tri thức sẽ theo cánh đàn ông ở phía bên kia xẻ gỗ, bào ván làm mộc, hoặc phụ chẻ nan tre.
Khi Từ Kiến Quốc đưa nhóm người mới đến xưởng gỗ, anh ta còn đặc biệt dặn dò bọn họ: "Như các đồng chí thấy đấy, đại đội của chúng ta nằm sâu trong núi, vừa hẻo lánh lại nghèo, các thôn dân còn thường xuyên ăn không đủ no.
Phần lớn thanh niên tri thức đến đây đều làm việc không tốt bằng bọn họ, nhưng lại không thể không cho chúng ta ăn cơm được.
Thế nên, đối với người dân ở đây, chúng ta đến đây là để san bớt chén cơm của họ, ngay từ đầu bọn họ có bài xích chúng ta cũng là điều đương nhiên.
Nhưng thực tế, hầu hết bọn họ đều rất chất phác và tốt bụng, chỉ cần các đồng chí làm việc chăm chỉ, làm tốt công việc của mình, qua một thời gian, các đồng chí sẽ phát hiện, thật ra rất dễ để hòa hợp với bọn họ.
Vì vậy, với các đồng chí mới đến, nếu bọn họ khắt khe với các đồng chí hay nói chuyện không dễ nghe thì cũng đừng để trong lòng, cứ nghiêm túc mà làm việc là được.”
Ngẫm lại thái độ và phản ứng của đại đội trưởng khi biết mấy người họ được phân về đại đội này, trong nháy mắt, Trình Nịnh và những người khác đã hiểu ra.
Dương Hồng Binh xoa tay hầm hè: "Đội trưởng cứ yên tâm đi!" Bọn họ từ lâu đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng gian khổ.
Chặt củi, xẻ gỗ, cậu ta đều làm được hết!
Một thanh niên tri thức lão thành liếc mắt nhìn cậu ta một cái, trong lòng không khỏi trợn mắt, đúng là đồ ngốc.
Thế là mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ bị người ta làm khó dễ.
Nhưng kết quả thực sự không tệ đến thế.
Mấy người Trình Nịnh đi cùng với bạn cùng phòng của mình, đến ngồi với mấy thím mấy dì bên kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...