Liêu Thịnh lấy món đồ từ trong túi xách ra: "Một cái đài radio, đổi lấy một tấm đệm, hai chiếc chăn mới, cộng với mười cân bột mì, ba mươi cân ngô, mười cân nấm khô và thịt rừng khô nữa."
Chu Tiểu Mỹ thấy anh ta lấy cái đài radio ra thì mắt sáng hết cả lên, nhưng vừa nghe đến một tràng dài phía lưng thì cô ấy lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: "Anh ăn cướp đấy à!"
"Ăn cướp cái gì?" Liêu Thịnh gõ gõ món đồ trong tay, cười nói: "Đây là đài radio đấy, ở bên ngoài bán đã 80 đồng rồi, còn cần cả phiếu radio nữa, là phiếu radio đấy.
Ở chợ đen ấy à, bỏ ra 100 đồng chưa chắc đã mua được đâu.
Cái radio, nếu đem lên công xã mà chỉ đổi lấy mấy món nhỏ nhỏ như vậy, không bị người ta tranh nhau mới lạ đấy!"
Chu Hiểu Mỹ bĩu môi, nhưng cô ấy cũng biết những gì Liêu Thịnh nói là sự thật.
Lại liếc nhìn cái đài radio một cái, cô ấy thực sự rất muốn có một chiếc.
Nghe nói đám cưới ở thành phố đều phải có “ba chuyển một vang”, “ba chuyển” là xe đạp, máy khâu, đồng hồ, còn “một vang” là đài radio.
Cô ấy là con gái của bí thư đại đội, lại kết hôn với con trai của kế toán của đại đội bên cạnh, đối phương cũng đã mua cho cô ấy một chiếc xe đạp và một chiếc máy khâu rồi.
Nếu bây giờ cô ấy có thêm một chiếc radio làm của hồi môn thì thực sự là nở mày nở mặt.
Chu Hiểu Mỹ cắn răng, đầu óc nhanh chóng tính toán xem thỏa thuận này có đáng hay không.
Chăn bông mới thì cũng đơn giản, chờ thời tiết tốt hơn một chút, chỉ cần lên Cung tiêu xã hoặc cửa hàng bách hóa của huyện mua lại là được.
Liêu Thịnh tiếp tục cố gắng, anh ta nói tiếp: "Tôi nói thật với cô, cái radio này là của Đông Nguyên, còn là chiếc cuối cùng nữa chứ.
Cậu ra giữ nó lại để tự mình dùng đấym chẳng qua bây giờ cậu ta đi vắng nên tôi mới cầm được qua đây.
Chứ không thì dù cô có muốn cũng chưa chắc có chỗ đổi đâu."
"Của Hàn Đông Nguyên á?" Chu Tiểu Mỹ kinh ngạc: "Anh lấy đồ của anh ta qua đổi với tôi? Thế lỡ lúc anh ta trở về lại không chịu thì sao?"
"Dĩ nhiên là tôi có cách rồi, cô không cần lo lắng! Giờ cô nói một tiếng đi, có đổi hay không đây?" Đổi xong rồi thì còn làm gì được, đánh chết anh ta chắc?
Tất cả đều là vì em gái của Hàn Đông Nguyên cả đấy!
"Đổi!"
Chu Hiểu Mỹ cắn răng, nói: "Nhưng bây giờ tôi chưa gom đủ cho anh, trước mắt tôi cứ viết cái giấy nợ đã, hôm nào có đủ, tôi sẽ mang qua cho anh."
Liêu Thịnh cười nói: "Không vội, khi nào cô chuẩn bị đủ thì cứ báo với tôi, trước khi tôi với Đông Nguyên đi công xã sẽ trực tiếp ghé lấy."
Hàn Đông Nguyên đã nhiều lần mang theo anh ta lén giao dịch riêng với người dân trong thôn, rất nhiều lần đều làm như vậy cả.
Hai người họ cứ thế thỏa thuận với nhau.
Chu Tiểu Mỹ là một người nhanh nhẹn, cứ thế trực tiếp mở tủ ra lấy chăn bông cho bọn họ.
Chiếc chăn được bọc một lớp vải thêu hoa mẫu đơn đỏ, vừa dày vừa nặng, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ấm áp rồi.
Trình Nịnh biết ý nghĩa của chăn thêu hoa mẫu đơn đỏ là để chuẩn bị cho hôn lễ.
Cô có mang chăn đến đấy, nên cũng không cần dùng đến cái chắn này, cô nói với Chu Tiểu Mỹ: “Tôi có mang vỏ chăn bông rồi, không cần cái này, cậu có thể tháo vỏ chăn này ra giữ lại, đổi cho tôi hai cái chậu, một cái để rửa mặt và một cái để rửa chân là được."
Vừa rồi khi Chu Tiểu Mỹ lấy chăn ra, cô có để ý thấy dưới ngăn tủ có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, còn có rất nhiều chậu lớn nhỏ xếp chồng lên nhau nữa.
Đây tất nhiên là một giao dịch có lợi cho Chu Hiểu Mỹ rồi.
Một cái vỏ chăn bông màu đỏ tươi có giá đến vài đồng đấy, còn cần phải có phiếu vải nữa chứ, trong khi đó chỉ cần một đồng là có thể mua đủ cả chậu rửa mặt và chậu rửa chân luôn rồi.
Dĩ nhiên là phải gật đầu ngay tắp lự.
Mẫn Nhiên thấy vậy cũng vội tỏ vẻ mình cũng muốn đổi, tiếc là chỉ có một chậu rửa mặt và chậu rửa chân thôi, nhưng có những lựa chọn thay thế, chẳng hạn như xô nước gì đó...!Thế là sau đó, Liêu Thịnh khoanh tay đứng nhìn mấy cô gái nói chuyện rôm rả, hết chọn cái này lại nhặt cái kia.
Cuối cùng cả ba người đều vừa lòng đẹp ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...