Thập Niên 70 Trọng Sinh Chi Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh


Dọc đường đi, Triệu Chi đều rất săn sóc, nhiệt tình với Trình Nịnh.

Đem đồ ăn ra cũng sẽ mời Trình Nịnh một tiếng.

Có điều, Trình Nịnh sẽ từ chối, nói rằng mình có mang theo rồi.

Cô vẫn luôn thờ ơ giữ khoảng cách với Triệu Chi, nhưng lại rất hòa thuận với những người khác chứ không phải là không hòa đồng.

Cố Cạnh Văn nhìn không nổi cảnh cô gái mình yêu phải chịu tủi thân như vậy, thế nên nhân lúc Trình Nịnh đi nhà vệ sinh, hắn nói nhỏ với Triệu Chi: “Chi Chi, cái cô Trình Nịnh đó không có thiện ý, đừng lại gần cô ta quá.

"

Ăn mặc thì kỳ quái, tính tình cũng kỳ lạ.

Trước kia hắn có ở nông trường hai năm, đã nhìn thấy không ít chuyện, hắn không muốn sau này Triệu Chi phải chịu tổn thương.

Triệu Chi nghe hắn nói vậy thì mỉm cười.

Cô ta cười nói: "Không sao đâu, chúng ta đều đi xa nhà, sau này lại cùng sống với nhau, tốt nhất vẫn nên quan tâm lẫn nhau một chút."

Cố Cạnh Văn lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là có chút cưng chiều vuốt tóc cô ta.


Chuyến tàu kéo dài 17 tiếng đồng hồ, 10 giờ sáng bọn họ lên xe, lúc đến huyện Vãng Hợp đã là 3 giờ sáng ngày hôm sau rồi.

Khi ra khỏi nhà ga, bọn họ rất nhanh đã tìm được người đến đón mình.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, cả nhóm người tách ra ở đây, những người đến công xã Thạch Kiều cùng nhau lên một chiếc máy kéo nhỏ.

Tháng giêng ở phương bắc, thời tiết vẫn còn rất lạnh.

Máy kéo không có mái che, gió lạnh thổi mạnh từng đợt, cho dù mấy người họ có quấn khăn quàng cổ cũng vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Vừa trải qua 17 tiếng đồng hồ ngồi trên xe lửa, lại tiếp tục ngồi trên chiếc máy kéo lộ thiên chạy trong gió lạnh này, cho dù có nhiệt tình, có mong đợi đến thế nào thì cũng bị dập cho tắt ngúm rồi.

Cố Cạnh Văn cầm bàn tay nhỏ đã lạnh đến đông cứng của Triệu Chi, ngẩng đầu nhìn về phía bác tài, hỏi ông: "Bác ơi, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến được công xã?"

Bác tài xế già đội một chiếc mũ nỉ dày cộp, trên đầu ông cũng không có mui xe.

Gió lạnh thổi vù vù, chiếc máy kéo phát ra từng chuỗi ‘xình xịch’ liên tục, nhưng điều này vẫn không ảnh hướng đến thái độ thân thiện của người tài xế già.

Ông lớn tiếng nói: "Không lâu lắm đâu, ước chừng ba tiếng đồng hồ, mặt trời lên cao là đến nơi rồi."

Ba tiếng đồng hồ giữa gió lạnh gèo thét thế này á!

Mọi người chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều giật giật cả rồi.

Người tài xế già quay đầu lại nhìn bọn họ, vui vẻ nói: "Mấy cô cậu may mắn lắm đấy.

Mấy ngày trước đường núi đều bị tuyết lớn chặn lại, đi đường nguy hiểm lắm, tuyết cứa vào mặt sắc như dao, bình thường đi có ba tiếng đồng hồ mà lúc đó là phải mất năm đến sáu tiếng cơ mà.

Mấy cô cậu đi xuống dưới đại đội lại càng thêm nguy hiểm, nhưng bây giờ tuyết tan thì đỡ hơn nhiều rồi!"

Mọi người: "..."

Bọn họ chỉ cảm thấy tâm trạng phức tạp vô cùng.

Bây giờ, bọn họ nhìn Trình Nịnh, người đang ngồi thu lu trong góc, cả người bọc kín như con gấu...!Có chỗ nào là ăn mặc buồn cười nào, nhìn cái áo khoác bông bực chảng dày cộm đó đi, còn cả cái mũ trùm tuyết, đôi giày quân đội kia nữa, quả thực là hâm mộ ghen tị hận vô cùng!


Dọc quãng đường này, mọi người không còn tâm trạng để nói chuyện phiếm nữa.

Chỉ có Cố Cạnh Văn là muốn thử hỏi thăm tin tức của các đại đội phía dưới, nhưng âm thanh máy kéo lại quá ồn ào, gió quá lạnh, cho nên có muốn cũng không nói nên lời.

Tất cả chen chúc nhau thành một khối, chờ thời gian trôi qua.

Những người có mang theo chăn bông cũng không quan tâm là có buồn cười hay không nữa, dứt khoát lấy ra quấn thẳng lên người mình.

Triệu Chi cũng được quấn trong một chiếc khăn bằng vải nỉ màu đỏ tươi, mặc dù bên ngoài cô ta có mặc một chiếc áo khoác bông nhưng vẫn lạnh đến run bần bật.

Cô ta quay đầu nhìn Trình Nịnh đang bọc đến kín mít, có vẻ ấm áp vô cùng, không khỏi nói: "Trình Nịnh, cậu biết trước tình hình ở đây à? Có người quen nào ở bên này không?"

Mấy ngày nay, thời tiết ở Bắc Thành không quá lạnh, dọc đường còn phải mang theo một đống hành lý lớn nên ai cũng ăn mặc gọn gàng một chút.

Trình Nịnh không muốn nói nhiều, vì vậy cô chỉ nói: "Tôi không muốn mang nhiều hành lý thôi."

Cho nên mặc luôn vào người?

Khóe miệng của những người đang bị gió thổi đến run rẩy, không khỏi giật giật.

Cố Cạnh Văn thấy cô gái mình yêu bị lạnh cóng đến mức khiến người ta xót xa, liền nói: "Thanh niên tri thức Trình, cô mặc nhiều như vậy, có thể đổi chỗ cho Chi Chi được không? Cô ấy mặc đồ ít, mặt đã lạnh đến tím tái cả rồi."

Lúc nãy Trình Nịnh nhanh chóng lên xe nên ngồi ở góc trong cùng, vừa lúc được mọi người che kín, quả thật là chỗ ngồi tốt nhất.

Trình Nịnh ngẩng đầu nhìn hai người họ, lại quay đầu nhìn những người khác, nói: "Cô ấy ngồi ngay bên cạnh tôi, đổi hay không đổi thì có khác gì mấy nào?"


Vừa nói, cô vừa lên tiếng gọi một cô gái ngồi ở chỗ đối diện ngoài rìa: "Thanh niên tri thức Mẫn, bên đó là đầu gió, cậu qua đây đi, tôi đổi chỗ cho cậu, dù sao tôi cũng mặc nhiều đồ."

Cố Cạnh Văn & Triệu Chi: …

Mặt Triệu Chi hơi đỏ lên một chút.

Mẫn Nhiên nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, cô ấy là một cô gái đơn thuần, lúc này cũng có chút do dự, ngập ngừng nói: “Không, không cần đâu, gió lớn, ai ngồi đầu gió mà không lạnh chứ?”

Trình Nịnh đã đứng lên rồi, cô kéo Mẫn Nhiên ngồi xuống chỗ mình, nói: "Không sao đâu, tôi mặc dày lắm."

Mấu chốt là cô muốn cách Triệu Chi và Cố Cạnh Văn xa một chút.

Nói xong, cô còn không quên quay đầu nói với Cố Cạnh Văn: “Thanh niên tri thức Cố, thanh niên tri thức Triệu là đối tượng của anh, nếu thanh niên tri thức Triệu bị lạnh, sao anh không ngồi trước chắn cho cô ấy, hay là ôm cô ấy luôn cũng được.

"

Đầu Triệu Chi ‘Ong’ một tiếng.

Còn Cố Cạnh Văn thì tức đến xanh mặt luôn rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận