Thập Niên 70 Trốn Hôn Sĩ Quan Quân Tẩu Mang Thai Ba
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho dù không phải cán bộ cấp tỉnh thì cũng là cán bộ cấp thành phố, một cô nhi không quyền không thế như cô thì làm sao có thể đấu được với lão hồ ly xảo trá đang nắm quyền.
Gật đầu một cái, Khương Nghiên đi về phía phòng ngủ của mình, bây giờ cô cảm thấy vô cùng choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Trước khi trở về phòng ngủ, cô đi đến phía trước chiếc tủ gỗ lim mới tinh ở phòng khách, mở cửa tủ ra rồi lấy một gói điểm tâm ở bên trong.
“Tôi sẽ lấy túi điểm tâm này, không ăn cơm.
”
“Mày! ”
Điểm này tâm rất đắt, bọn họ còn không nỡ ăn, vậy mà Khương Nghiên lại lấy đi hết.
Khương Mạt rất tức giận, vừa định mở miệng thì đã bị ngăn cản
Diệp Xuân Lan kéo tay con gái lại rồi lắc đầu, thấp giọng nói: “Phần lớn đều đã được cho rồi, không nên làm loạn chỉ vì chuyện này, bây giờ chuyện quan trọng nhất là để con bé đó ngồi lên xe lửa đi về phương nam.
”
Khương Nghiên biết sẽ không có ai phản đối cho nên cầm lấy điểm tâm và phích nước nóng, chén nước vào phòng.
Sau khi ăn hơn nửa điểm tâm thì bụng có cảm giác chắc hơn, lúc này Khương Nghiên mới lên giường ngủ.
Cơ thể của cô vốn suy yếu, bây giờ lại còn bị bệnh cho nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Ngày hôm sau.
Khương Nghiên bị cơn đói làm tỉnh.
Ngồi dậy ở trên giường, cô thoải mái mà duỗi lưng một cái, sờ sờ cái trán, cảm thấy đã bớt nóng, trạng thái bây giờ của cô vô cùng tốt, còn có thể ăn cả một con trâu.
Rời giường rót cho mình một ly nước nóng, lại mở gói giấy dầu ra, mùi dầu thơm của điểm tâm khiến người ta thèm nhỏ dãi, Khương Nghiên vừa uống nước nóng, vừa từ từ ăn nốt phần điểm tâm còn lại từ hôm qua
Cơ thể của nguyên chủ vẫn luôn không tốt.
Ngày nào cũng giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh thì thôi, còn phải phục vụ một nhà ba người, chỉ cần hơi ăn nhiều một chút là Diệp Xuân Lan không hài lòng, kiểu gì cũng sẽ gây cho cô đủ loại chuyện.
So với cuộc sống khổ cực ở nông thôn, cuộc sống của nguyên chủ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chỗ tốt duy nhất chính là được đi học, được tốt nghiệp cao trung.
Nhưng đây cũng không phải là lòng tốt của nhà họ Khương mà là một nhân viên công chức của hội cách ủy, Khương Nguyên không thể không cho con gái đến trường, vì sợ bị người khác lời ra tiếng vào cho nên mới để nguyên chủ đi học.
Hơn nữa lão hỗn đản kia cũng muốn lợi dụng gương mặt xinh đẹp của nguyên chủ.
Khương Nghiên ăn từng miếng điểm tâm một, ngay cả Diệp Xuân Lan cũng không nỡ ăn loại điểm tâm này, cô nhất định phải ăn hết, không thể để một nhà ba người này chiếm được chút tiện nghi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...