Bà Lâm cảm thấy chính mình nghe lầm, hai người liền không làm việc? “Lão tam, con nói gì, không làm việc?”“Đúng vậy, mẹ, nếu không phải bởi vì mẹ con bọn họ , con thật không có sự thay đổi này.
Nếu bọn họ phải đi làm việc, con liền giống như trước đây.”Ông Lâm tức giận tới ho, cháu gái lớn chạy nhanh tới vỗ lưng cho ông.Bà Lâm vẻ mặt đầy phẫn nộ nói, “Lão tam, con đang uy hiếp chúng ta!”Lâm Quốc An đúng lý hợp tình nói, “Mẹ, con nói thật.
Người thay đổi, thường có lý do của nó.
Không có lý do, con làm gì muốn thay đổi, cuộc sống trước kia cũng khá tốt rồi .”“……”Cả nhà nghe rất hợp lý.Ông bà Lâm cảm thấy đứa con trai này nếu như có thể thay đổi vì vợ con, như vậy so ra tốt hơn trước khi, ít nhất không vô tâm vô phổi.
Dù sao chỉ nghỉ ngơi mấy ngày.
Có thể khiến cho nhi tử hối cải làm người, quả thật rất đáng giá.Vì thế sau khi do dự một phen liền đồng ý.Những đứa trẻ khác trong nhà đều hâm mộ ghen tị với Lâm Vãn.
Sau đó ngay lập tức nhìn chằm chằm ba mình.Tam thúc tuy rằng ăn ngon lười biếng, nhưng lại đối xử tốt với Vãn Sinh, nguyện ý thay đổi vì Vãn Sinh.Nếu là ba mình…… Không đúng, ba mình vốn dĩ đã chăm chỉ, dường như không cần thay đổi gì.Đám trẻ con lúc này thế nhưng hy vọng ba mình có thể lười biếng chút, như vậy hiện tại bọn họ cũng có thể như Vãn Sinh không cần làm ruộng.Đối diện với ánh mắt của anh chị họ, Lâm Vãn thản nhiên nhìn lại.
Trong lòng lại có chút chột dạ.
Người trong nhà ai ai cũng chịu thương chịu khó làm việc, hắn lại……Hiện tại bản thân vẫn còn là con nít, hơn nữa trong đám người tham gia lao động, hắn là người nhỏ tuổi nhất, lười biếng chút cũng không sao.
Vì thế lại bắt đầu yên tâm, còn mỉm cười lại với anh chị họ.Anh họ Lâm Đông Sinh hừ một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ.
Hắn chỉ lớn hơn Vãn Sinh một tuổi, tính ra mà nói cũng chỉ hơn vài tháng, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi làm việc.Thật là không có biện pháp, ai biểu hắn không có một người ba lười biếng.Buổi tối về lại phòng, Lâm Quốc An vẻ mặt ngưng trọng nói với con mình, “Vãn Sinh, ba hy sinh quá lớn vì con rồi.
Đời này cũng chưa chịu nhiều đau khổ như vậy, con phải chăm chỉ học hành, không cần cô phụ tấm lòng của ba.
Ngày mai, nghĩ đến ngày mai, cả người ba liền không thoải mái, Thắng Nam, xoa bóp cho anh, anh cảm thấy cả người đều nhức mỏi.”“Tránh ra, công việc còn không làm liền ồn ào.”Lưu Thắng Nam ghét bỏ đem chồng đẩy qua một bên.Lâm Quốc An thống khổ nằm ở trên giường, “Tại sao lúc trước liền không sinh con gái, nếu như sinh con gái thì tốt rồi.”Lưu Thắng Nam không vui nói, “Con gái thì cũng phải ra ruộng làm việc, còn muốn làm nhiều hơn, đã vậy còn không có ăn.”“Nếu có con gái, anh hiện tại liền kiếm đứa con rể cho con mình, không phải là được rồi?”Lâm Vãn nghe được liền hoảng sợ, may mắn chính mình đời này là con trai, sẽ không đến mức làm con dâu nuôi từ bé.Lâm Quốc An kết luận, “Con trai chính là cục nợ!”Lâm Vãn không phục, tranh luận nói, “Ba, sau này mỗi ngày ba đưa con đi học, như vậy có thể trốn việc rồi.” Vì vậy không cần nói mình vĩ đại như lậy, nói con mình là cục nợ.“Không giống nhau, nếu là con gái, ba có thể nói con rể giúp ba làm việc, ba không cần lười biếng.”Lâm Vãn cảm thấy may mắn ba hắn đã buộc ga-rô, nếu không em rể hắn phải xui xẻo cỡ nào mới gặp phải đồng chí Lâm Quốc An.Ngày hôm sau Lâm Quốc An giãy giụa một phen trên giường, sau liền bị Lưu Thắng Nam đuổi ra khỏi cửa, đi làm việc.Sau đó Lưu Thắng Nam bắt đầu đóng cửa dạy Lâm Vãn học.Trong nhà không có sách giáo khoa, Lưu Thắng Nam bèn đi mượn sách giáo khoa trước kia của em chồng.Vì thay đổi vận mệnh, thái độ của Lâm Vãn thực nghiêm túc, Lưu Thắng Nam hoàn toàn không biết dạy học, chỉ đọc trong sách giáo khoa, hắn cũng nghiêm túc nghe.
Kết quả hắn chịu nghe, Lưu Thắng Nam lại không muốn dạy.
Dạy một lúc liền cảm thấy chán, bắt đầu mơ màng ngủ, sau đó đem sách giáo khoa ném cho Lâm Vãn, làm hắn tự học.Lâm Vãn: “……”Đây đều là sách giao khoa năm nhất tiểu học, Lâm Vãn xem vẫn hiểu, hơn nữa còn thập phần nhẹ nhàng.
Hắn trước kia đánh chữ đều dùng ghép vần để đánh, cho nên chỉ cần xem qua liền nhớ lại.
Xem qua sách toán học, hoàn toàn không cần học, đều là cơ bản.Hệ thống nhân cơ hội chạy ra khuyên hắn, “Ký chủ có muốn mở ra hệ thống học bá, đi lên đỉnh cao nhân sinh.”Lâm Vãn tưởng tượng đến tình cảnh ngày ngày học tập, đã vậy còn không thể gián đoạn, ngay lập tức nói, “Không mở.
Ta tốt xấu cũng học qua nhiều sách như vậy, hiện tại chỉ làm học sinh tiểu học, dễ như ăn sáng.” Trước kia xem trong tiểu thuyết rất nhiều vai chính xuyên qua liền có thể thi đậu Thanh Đại, Kinh Đại, mình không thi được mấy trường này, nhưng ít nhất học tiểu học cũng không thể? Không đúng, mục tiêu này dường như có chút nhỏ.“Tôi quyết định, đầu tiên làm bộ chính mình học tập có thiên phú, sau đó đi trường học trực tiếp nhảy lớp, một năm sau trực tiếp học sơ trung, sau đó nói không chừng sang năm có thể kịp thi đại học.
Tùy tiện thi một trường, tương lai sẽ không kém.
Đúng rồi, mười hai tuổi có thể thi đại học không, phải đi hỏi thăm một chút.
Thật sự không được chỉ còn cách chờ lần thứ hai thi đại học.
Nghe nói lần thứ hai thi đại học càng chính quy.”Giờ khắc này, Lâm Vãn cảm thấy chính mình đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Quả nhiên, đọc sách mới là con đường tốt nhất.
Hắn nên sớm học hành, không nên bởi vì chút khó khăn mà từ bỏ việc học tập.
Cũng may hiện tại cũng chưa muộn.Đời trước dụng công học hành, không phải có tác dụng sao?Hệ thống yên lặng tiếp tục ngủ đông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...