----Bởi vì hoàn tục nên trên người cô mặc một chiếc áo vải thô cùng quần vải thô, tóc trên đầu còn chưa dài quá nên có quấn một cái khăn trùm màu trắng.Chiếc khăn lớn, áo vải thô cùng quần vải thô cũng lớn, thùng thình treo trên người tiểu ni cô nên trong tiểu ni cô càng mảnh khảnh gầy yếu hơn.Dưới khăn trùm đầu là một đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt giống như suối trong tràn đầy sự thấp thỏm sợ hãi, giống như Tiêu Cửu Phong là dã thú trong núi, có thể nuốt cô vậy.Tiêu Cửu Phong đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: "Cô là ——"Sau đó bỗng trầm ngâm nói."Cô có tự nguyện không?" ”Vốn chuyện này đã nói xong, nghe nói các ni cô đều nguyện ý, mọi người kết hôn mù, liền xem duyên phận, nhưng bộ dạng hiện tại của tiểu ni cô làm cho Tiêu Cửu Phong cảm thấy mình là ác bá chiếm đoạt người ta.Tiểu ni cô cắn môi, rũ mắt xuống, cũng không nói lời nào.Lông mi của cô dài làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ một bàn tay.Tiêu Cửu Phong nhíu mày:"Nếu như cô không muốn, tôi sẽ không ép buộc cô, cô muốn rời đi cũng được.
”Tiểu ni cô vẫn ôm gối, cằm vùi giữa hai đầu gối, lông mi dài run rẩy không nói một câu nào.Tiêu Cửu Phong đứng dậy, trầm giọng nói:"Đi, tôi đưa cô trở về, cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi.
”Ai biết vừa nói lời này xong thì tiểu ni cô đột nhiên khóc, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.Tiêu Cửu Phong trầm mặt, một câu cũng không muốn nói.Cuối cùng tiểu ni cô cũng nói chuyện, cô nức nở, yếu ớt nói:"Anh không muốn nhận lấy tôi sao?" ”Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn cô.Cô gái thút thít khóc:"Tôi không bị bệnh nặng...!Tôi không có bệnh..."Tiêu Cửu Phong yên lặng nhìn cô.Tiểu ni cô lau nước mắt:"Tôi không ăn nhiều lắm, biết nấu cơm, cũng biết quét dọn nhà cửa, Phậtđường đều do tôi quét dọn, tôi cũng biết làm cơm, còn có thể may vá——"Nói đến đây, cô hơi xấu hổ nói:"Bây giờ tôi chỉ biết làm áo choàng ngoài thôi, nhưng tôi có thể học cách làm quần áo hằng ngày.
”Tiêu Cửu Phong mặt không đổi sắc nhìn cô.Tiểu ni cô: "Cậu...!Anh...!Tôi..."Cô lắp bắp, môi mỏng run rẩy, nói không thành tiếng.Tiêu Cửu Phong trầm giọng hỏi."Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"Tiểu ni cô sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút, nói:"Năm nay tôi mười chín tuổi.
”Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Phải không? Hay là mười tám tuổi? ”Tiểu ni cô lại suy nghĩ một chút:"Vậy tôi mười tám tuổi sao?"Ánh mắt Tiêu Cửu Phong đột nhiên sắc bén:"Cô không biết cô bao nhiêu tuổi sao? Hay cô đang nói dối tôi? Không muốn nói sự thật? ”Tiểu ni cô nhất thời bị dọa khóc:"Tôi cũng không biết...!Nhưng sư thái nói, nàng nói nàng là mùa đông năm đầu tiên hợp doanh công tư xuống núi mua đồ nhặt được tôi.
”Tiêu Cửu Phong: "Lúc bà ấy nhặt được cô, cô bao nhiêu tuổi? ”Tiểu ni cô lí nhí nói:"Lúc nhặt được tôi, hẳn là tôi vừa được sinh ra..."Tiêu Cửu Phong tính toán, năm hợp doanh công tư là 1956, vậy hiện tại cô gái này còn chưa được mười tám tuổi, đến mùa đông mới có thể tròn mười tám tuổi.Tiêu Cửu Phong không muốn nói chuyện nữa, anh biết ni cô trong bao tải của mình gầy ốm, thân thể không tốt, sinh lòng hảo tâm nhận lấy.Nhưng anh không nghĩ rằng cô còn chưa được mười tám tuổi.Bây giờ phụ nữ muốn kết hôn sớm nhất cũng phải mười tám tuổi, nam kết hôn là hai mươi tuổi, đây là quy định.Tiêu Cửu Phong không muốn vi phạm quy định, huống hồ nhìn tiểu ni cô nhỏ bé yếu đuối như thế này, anh cũng không thể làm gì, cảm thấy giống như khi dễ người khác.Anh đột nhiên nhớ tới sự lo lắng của Vương Hữu Điền, Vương Hữu Điền nói hắn sợ nhận về một người mẹ để hầu, hiện tại Tiêu Cửu Phong cảm thấy mình nhận về một đứa con gái.Tiểu ni cô cũng chột dạ, nàng nhỏ giọng biện giải:"Tôi cảm thấy lúc sư thái nhặt được tôi, có thể tôi đã một tuổi rồi, không phải tôi nói dối nha, hẳn là tôi mười chín...!Có lẽ mười tám..."Tiêu Cửu Phong không muốn nghe nữa, căng thẳng nói:"Cô còn nhỏ.
”Tiểu ni cô cắn môi: "Vậy anh không muốn nhận tôi sao? Anh sẽ đuổi tôi đi sao? ”Tiêu Cửu Phong: "Cô có chỗ nào để đi không? ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...