---- Sáng hôm sau, Vương Thúy Phân và ba Thẩm dặn dò lên xuống nhiều lần xong liền rời đi.
Còn Cẩm Nhiên thì vui vẻ nhìn cả khoảng sân rộng lớn lúc này chỉ còn lại mỗi mình mình, à không còn có một bé chó và một bé mèo nữa.
Thế nhưng chưa kịp vui được bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cẩm Nhiên tự hỏi không biết là ai, chẳng lẽ ba mẹ quên đồ gì sao?“Ra ngay đây ạ!”Sau khi mở cửa, thấy người là bà nội, cô lên tiếng hỏi:"Bà, bà sang đây có việc gì thế?"Sau khi bà nội Thẩm vào nhà liền nói:"Ba mẹ cháu vừa mới ở chỗ bà đi xong, thấy vậy bà vội vàng chạy tới đây xem cháu thế nào, cháu ở nhà một mình thực sự ổn chứ?Nếu không dám thì bà bảo chị Đại Niếp đến đây bồi cháu.
”Cẩm Nhiên dứt khoát lắc đầu từ chối:"Không cần đâu, một mình cháu ở nhà rất ổn ạ, bà cũng biết tính cháu rồi đấy, cái gì cháu cũng không sợ.
"Bà nội Thẩm gật đầu, bà cũng tán đồng với điểm này, sau đó lại là một màn cơn mưa dặn dò xong xuôi bà mới rời đi, còn bảo Cẩm Nhiên đến trưa sang đó ăn cơm.
Cẩm Nhiên không đồng ý, nói rằng tự mình muốn nấu ăn ở nhà, tối đến mới sang nhà chính đi dạo.
Bà nội Thẩm nghe vậy gật đầu đồng ý.
Cẩm Nhiên suy nghĩ ngày mai cô phải đi học rồi, hôm nay lại phải lên trên núi để thu hoạch hoa hướng dương, có vài chỗ được đánh dấu là những bông gần chín rồi, cô phải đi xem thế nào.
Nói đi là đi luôn.
"Đấu Kim à, con đi tìm mấy đứa bạn mình đi chơi đi, còn Phú Quý, con ở nhà trông coi cho tốt.
" "Meo ~" Vâng!Nhưng Đấu Kim bên này quện ra quện vào muốn đi cùng Cẩm Nhiên, thôi thì đành vậy, cô để nó cùng đi với mình.
Sau khi lên núi, Cẩm Nhiên đi thẳng đến nơi lần trước nhìn thấy hoa hướng dương, Cẩm Nhiên còn nói với Đấu Kim:“Nhìn xem chỗ này quen chưa kìa!”“Gâu gâu~~" Là do con tìm thấy.
Cẩm Nhiên từng tìm thấy một chiếc máy thu gặt cỡ nhỏ ở trong không gian, chiếc máy gặt này nhỏ gọn đến nỗi, Cẩm Nhiên cứ nghi ngờ rằng nó chưa kịp hoàn thiện đã phải mang ra làm việc rồi.
Nhưng bây giờ dùng nó thì cảm thấy khá ổn.
Sau một lúc thôi, cộc cuộc thu hoạch đã hoàn thành, Cẩm Nhiên cắt đầu của những bông hoa hướng dương và cất chúng riêng ra, phần thân còn dư vất luôn ở đó.
Điểm dừng tiếp theo!"Đấu Kim! Quay lại đây đi, chúng ta phải về rồi!”Đấu Kim đang đứng ở cách đó không xa, nghe lệnh bèn chạy về, nó thở hổn hển quấn quýt chân Cẩm Nhiên.
Cẩm Nhiên: “…”Lại là một ngày chẳng chuyện gì đâu vào với đâu.
Điểm dừng tiếp theo là một nơi cô phát hiện có rất nhiều khoai mỡ dại, không biết vì sao ở đó lại có cả một luống lớn, hơn nữa thời gian chín của khoai cũng không hợp lý, nó chín nhanh hơn rất nhiều, mà quan tâm nó như thế nào làm gì chứ, chỉ cần biết từ giờ chúng là của cô.
Cái công việc đào khoai này không thể phiêm phiếm ăn gian được nữa rồi, cô cứ hổn hà hổn hển đào hùng hục cả ngày.
Cững may cô cũng là người có sức lực cho nên cũng không cảm thấy mệt nhiều cho lắm.
Một lúc cực lâu sau, Cẩm Nhiên cuối cùng cũng được thẳng lưng duỗi eo đứng dậy, nhưng nhìn thấy vẫn còn một luống lớn vẫn chưa xong nên cô quyết định hôm khác quay lại bới sau, hôm nay cứ đến đây đã.
Khi Cẩm Nhiên về đến nhà thì trời đã gần tối, cô lấy hướng dương và khoai mỡ trong không gian ra, trải chúng ra ngoài sân, đợi ăn tối xong xuôi có thời gian rảnh thì cô sẽ xử lý chúng.
Mấy cái việc vặt thế này cô đều biết cả, cho nên mọi chuyện đều rất dễ dàng.
Chúng ta có gì cho bữa tối nào?Sau đó, một chủ một chó một mèo cùng nhau đi vào không gian.
Cô thực sự không thể chịu được cái cảm giác nhơm nhớp bẩn thỉu trên cơ thể, vì thế ngay lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng phóng đi tắm.
Cô giúp Đấu Kim tắm qua cho đỡ hôi, quay sang Phú Quý, nó vẫn giữ vẻ cao quý mà từ chối cô.
Cẩm Nhiên dè bỉu nói:"Phú Quý, hôm nay con phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không buổi tối mẹ sẽ không ôm con ngủ đâu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...