Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng


----Thẩm Diễm Hồng nói xong bèn cúi đầu vẻ ngượng nghịu.

Trong mắt Mạnh Phàm toàn là sự căm hận, nhưng khi nhìn thấy cái dáng vẻ cùng biểu cảm đầy mắc cỡ, e thẹn của Thẩm Diễm Hồng thì khóe miệng anh ta không khỏi cong lên.

“Cô không sao là tốt rồi!”Thẩm Diễm Hồng lúc này cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Phàm và nhẹ nhàng hỏi:"Mạnh Phàm à, tại sao hôm nay anh lại không đồng ý với Vương Đại Lệ?Liệu có phải anh đã có người mình thích rồi không?"Mạnh Phàm nhẹ nhàng nói:"Tâm tư của tôi thế nào chẳng lẽ em còn không rõ sao?Người anh thích là em, anh vẫn luôn đợi em mở lòng.

”Thẩm Diễm Hồng bất ngờ há miệng to miệng, hai gò má đỏ ửng kia càng khiến người ta cảm thấy điềm đạm đáng yêu, cần sự che chở.


Mạnh Phàm khẽ xoa đầu Thẩm Diễm Hồng, anh ta nhẹ giọng hỏi:"Hôm nay chúng ta cũng coi là cùng hội cùng thuyền, vậy không biết anh có được vinh hạnh làm người ấy của em không?”Thẩm Diễm Hồng đỏ mặt, gật đầu đồng ý.

Đến khi cô đi ra khỏi điểm thanh niên trí thức, trên gò má kia vẫn đọng lại sắc xuân hồng thắm.

Thẩm Diễm Hồng chợt nghĩ, suy cho cùng Thẩm Cẩm Nhiên kia cũng náo chuyện rất đúng lúc,  bằng không cô ta và Mạnh Phàm sẽ không thể xác định quan hệ nhanh như vậy.

Thiết nghĩ sau này nếu Thẩm Cẩm Nhiên gặp phải khó khăn gì thì cô ta cũng sẽ không chấp chước mà rộng lòng giúp đỡ, ôi chao, cô đúng là một người lương thiện mà.

“Hắt xì, mẹ à, mẹ đừng mắng con nữa có được không, các anh đã đi cả rồi, trong nhà chỉ còn mỗi một bảo bối là con, mẹ nỡ lòng mắng con sao?Ba mẹ đã mệt mỏi cả một ngày rồi, nên đi ngủ sớm đi thì hơn.

”Vương Thúy Phân nghe vậy cũng thấy khá hợp lý, bà cũng còn chưa mắng xong ba nó xong nữa, thôi chuyện của con bé này mắng vậy đủ rồi.

Cẩm Nhiên đầy vui vẻ về phòng của mình.

Cô ngồi bên cạnh giường, nghĩ về hai anh chị nam nữ chính hôm nay đúng là ngu hết chỗ nói, không biết bọn họ làm gì để gia đình phất lên giàu có được vậy chứ?Nhờ vào cái bộ mặt vô liêm sỉ kia sao? Thật sự khó hiểu hết sức.


Cẩm Nhiên mang theo Đấu Kim và Phú Quý tiến vào không gian.

Hôm nay bận rộn cả một ngày rồi, cô phải tắm rửa sạch sẽ mới được, trong khoảng thời gian này, ngày nào Cẩm Nhiên cũng mở mấy cái thùng kín.

Mấy thứ mở ra toàn đồ đạc linh tinh, cô nghĩ khi nào có thời gian sẽ phải phân loại chúng ra, làm vậy để sau này tiện tìm kiếm đồ hơn, nhưng tiền đề là cô phải mở vô số các thùng còn lại ra đã.

Hôm nay cô dùng tinh dầu để tắm rửa cho thật sạch sẽ, Cẩm Nhiên nằm thoải mái trong bồn tắm có chức năng mát xa, thỉnh thoảng cô lại kêu lên vài tiếng dễ chịu.

Còn Đấu Kim bên này thì vẫy vùng trong chậu lớn, nó nghịch nước rất vui, nhưng Phú Quý lại từ chối tham gia vào cuộc chơi này, nó giữ nguyên vẻ mặt đầy lạnh lùng của mình và vùi đầu ăn thức ăn trong hộp.

Cẩm Nhiên bật TV gắn kèm trong phòng tắm lên, không ngờ trong đó cũng có phim để xem, nhưng đến đây lại thấy hơi buồn miệng, cô nghĩ đợi khi nào phải đi tìm mấy thứ trà sữa này nọ mới được, vì trà sữa là cả mạng sống đối với cô.


Hồi trước, khi cô còn làm việc trong một quán trà sữa, có lúc cô được mang về rất nhiều nguyên liệu thừa, tùy rằng mấy topping đó khi trộn vào với nhau ra một vị chẳng đâu vào mới đâu, nhưng cái vị lạ đó không ngăn được nổi sự mê mệt của lũ trẻ trong trại mồ côi đối với trà sữa.

Điều mà bọn trẻ mong chờ nhất mỗi ngày chính là lúc Cẩm Nhiên đi làm về, nếu hôm nào trong quán không còn trà sữa thừa thì cô cũng lấy ra tiền của ngày công hôm đấy mua trà sữa cho mọi người, chỉ để bọn trẻ vui vẻ thôi là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Cẩm Nhiên vội lắc đầu, mọi chuyện đã qua rồi, cô thực hy vọng tất cả bọn trẻ đều có một cuộc sống tốt đẹp!Cứ thế, một người, một chó, một mèo cứ thế nằm xem phim một cách rất chú tâm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui