Người ở nông thôn cũng biết, mặc dù bình thường gặp mặt cũng chào hỏi rất nhiệt tình, nhưng cũng không qua lại bao nhiêu.
Chỉ có cô ngoại lệ, mới đến chưa được ba tháng đã kết hôn rồi, còn kết hôn với con trai tàn tật của đại đội trưởng.
“Con dâu Tam Căn đến rồi”.
Có bà cụ cười nói chào với cô.
Tam Căn chính là biệt danh của Tống Thanh Phong.
Khổng Yên giả vờ ngượng ngùng cười cười nhưng không dám đáp lại ai, mấy bà già này mồm mép hơn người, chỉ cần nói một lời là họ có thể nghĩ ra một màn kịch cung đình nhà Thanh.
Sau đó cả đại đội đều biết cả.
Cô tìm một tảng đá lớn ở một vùng hẻo lánh, nước hơi ấm, cũng không lạnh lắm, nhưng quần áo của chín người cũng khó giặt.
Đầu tiên là lấy quần áo của mình ra và giặt cẩn thận một lượt, còn quần áo của người khác thì tùy tiện đập hai lần là xong chuyện.
Khổng Yên giặt về thì phơi quần áo, sau đó chạy vào phòng lấy dầu ngao ra, cẩn thận xoa lên tay, cuối cùng hơ trên giường lò để làm ấm.
Đây là dầu mà lúc kết hôn mẹ Tống mua cho cô.
Thật ra gia cảnh của cô cũng không tệ, trong nguyên tác cũng không viết nhiều, nhưng sau khi cô đến thì có được ký ức.
Cha mẹ của “Khổng Yên” đều là công nhân lâu năm, đãi ngộ đều rất tốt, trên cô còn có hai người anh trai, đều làm việc trong xưởng, dưới cô còn có một cậu em đang tuổi đi học, bởi vì trong nhà chỉ có một cô con gái duy nhất, lại còn xinh đẹp, cho nên từ nhỏ cô đã được cưng chiều rồi.
Người yêu lén lút của cô sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tìm đến con gái của phó xưởng trưởng, cô thất tình đổi liên tiếp mấy công việc cũng không hài lòng, bị chị dâu hai kích thích, đầu óc mơ màng chạy xuống quê.
Ban đầu ra khỏi nhà, cô đem theo không ít tiền và phiếu, nhưng tiếc là cuộc sống quá cực khổ, và cô cũng không phải là người tính toán tỉ mỉ, thiếu cái gì thì mua cái đó, lúc đầu học đại học, cô dùng hết tiền thì xin cha cô, cho nên chưa đến một tháng thì cô đã tiêu hết kha khá rồi.
Lúc kết hôn thì toàn dùng tiền của nhà họ Tống.
Khổng Yên cũng viết thư cho nhà họ Khổng, nhưng mà e là bây giờ vẫn chưa tới.
Đợi tay ấm lên rồi, cô mới dọn dẹp nhà cửa.
Cô không phải là người cần cù siêng năng, nhưng ai bảo cô bây giờ ở dưới mái hiên chứ.
Nói nhiều rồi thì toàn là nước mắt.
Trong nhà cũng không có gì để xem giờ được, cũng không biết từ lúc nào, cảm giác được kha khá rồi, cô xuống bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Vừa mới bỏ rau vào nồi nấu thì mẹ Tống với chị dâu Tống về trước.
“Nấu cơm xong chưa?” Mẹ Tống vừa bước vào sân thì hắng giọng hỏi.
Khổng Yên vội vàng đáp lại bà ta: “Xong rồi xong rồi.
”Chị dâu Tống bước vào, lấy từ trong túi ra hai củ khoai lang dài, đưa cho Khổng Yên và cười nói: “Bỏ vào trong than nướng giúp chị, hai đứa nhỏ thèm ăn.
”Khổng Yên nhìn một cái, gật gật đầu: “Được.
”Đưa tay ra đón lấy, cô vô thức nuốt nước miếng, cái này lúc trước cô có mua ở cổng trường, vừa thơm vừa ngọt.
Chị dâu Tống múc nước ấm rửa mặt rửa tay.
Trò chuyện với cô: “Lúc sáng chị nghe người ta nói, mấy thanh niên tri thức đến cùng đợt với em hình như lại cãi nhau rồi, cũng không biết có phải thật không.
”Khổng Yên vừa nghe thấy thì không kìm được bĩu môi, không cần đoán cô cũng biết là ai, nhất định lại là cái con Diệp Vân quấy phá đó, ban đầu người đó tay chân đã không sạch sẽ rồi, thường xuyên ăn trộm đồ của cô, nhân lúc cô không có nhà thì lục lọi đồ của cô, còn thường nói xấu sau lưng cô.
“Thanh niên trí thức bọn em cũng không phải đến từ cùng một nơi, tiếp xúc với nhau có cọ xát cũng là điều hiển nhiên, hơn nữa ở đâu cũng có người tốt người xấu cả.
”Chị dâu Tống gật gật đầu: “Cũng có lý.
”“Đúng rồi, em……”Đột nhiên mẹ Tống ở bên ngoài kêu lên: “Vợ thằng tư, mau dọn cơm đi, mọi người đều về rồi.
”“Vâng, đến đây.
” Khổng Yên nhanh chóng đáp lại một tiếng, cô lạch cạch đứng dậy, chạy đến bên bếp mở nắp nồi ra, rồi quay đầu lại hỏi chị dâu cả: “Chị dâu cả, lúc nãy chị muốn nói gì thế?”Chị dâu cả lắc lắc đầu, thật ra cô ta muốn hỏi cô có cửa sau kiếm ít vải được không, nghe mẹ chồng nói nhà cô có người làm ở trong xưởng dệt may, nên nảy sinh tâm tư, mùa đông đến rồi, cô ta muốn may ít quần áo cho con.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...