Tống Thanh Phong chính là nam xứng trong nguyên tác, vóc dáng cao, hơn một mét tám, nhưng không cường tráng như đàn ông miền Bắc, mà là kiểu người cao gầy, mặt trắng, dáng vẻ như không biết làm việc cho mấy, thời đại này là thời đại chủ trương lao động, cho nên dáng vẻ này của anh ta hoàn toàn không được con gái trong làng ưa chuộng.
Cộng thêm lúc nhỏ anh ta sốt cao dẫn đến khiếm thính, biến thành người câm điếc khiến cho việc giao tiếp trở nên bất tiện, làm cho tính cách anh ta lầm lì ủ rũ, cho nên dù là con trai của đại đội trưởng, nhưng cũng không có cô gái nào chịu gả cho anh ta.
Đây cũng là lý do vì sao lúc mẹ Tống nghe thấy Khổng Yên muốn gả cho con trai mình thì không quan tâm cô có mục đích gì, vui mừng gấp rút cưới cô về nhà chỉ trong ba ngày, sợ cô nuốt lời.
Bữa ăn sáng có bắp cải chua cay, củ cải với cá hầm đậu phụ.
Trong nhà có chín người, anh cả Tống đã đi làm rồi, anh ta làm trong trạm phát thanh trên thị trấn, còn có hai đứa con cũng đi học rồi.
“Ăn cơm đi.
” Ông cụ ngồi đầu lên tiếng nói.
Khổng Yên ngồi bên cạnh Tống Thanh Phong, thấy mọi người đều động đũa rồi, cô vội vàng đưa đũa về phía con cá trong nồi, gấp rút gắp một miếng cá lớn.
Tống Thanh Phong ở bên cạnh thấy thế, ánh mắt nhìn theo tay đến miệng người bên cạnh, cuối cùng vẫn âm thầm cúi đầu ăn cơm trong bát của mình.
Khổng Yên không hề khách sáo chút nào, cô thật sự đói chết đi được.
Lúc này lương thực thiếu thốn, hiếm lắm mới có thể ăn được cá, cá này là lúc trước, sau khi xong việc nông, người của đại đội ra sống bắt được, lúc đó cô chưa gả vào nhà này, và những thanh niên trí thức như họ cũng được chia vài con, nhưng mà qua vài ngày đã ăn sạch rồi.
Mỗi ngày nửa bát lương thực phụ, ăn vào khó chịu cổ họng chưa nói, còn ăn không thấy no, người đói thì mặt mày vàng vọt, cơ bắp gầy guộc.
Ở chỗ này của họ cũng còn đỡ, nghe nói có đại đội còn không có lương thực phụ để ăn, có xã viên còn gặm vỏ cây, có người thì chạy ra ngoài mượn lương thực.
Cuộc sống khổ không chịu nổi.
Khổng Yên vừa ăn cơm trong bát vừa nhìn vào nồi, sợ mình ăn ít.
Cô cũng muốn khóc, ba tháng trước cô còn muốn giảm cân, bây giờ lại cảm thấy đồ ăn trong căn tin trường đều là mỹ vị.
Ăn cơm xong thì Khổng Yên cùng với chị dâu cả xuống bếp rửa bát.
Nghỉ ngơi được một lúc thì cha Tống dẫn người trong nhà đi làm việc, chỉ còn lại một mình Khổng Yên.
Bây giờ là tháng mười một, việc đồng áng cũng kết thúc rồi, nhưng mà cũng có việc làm, xã viên của đội sản xuất phải đi giúp đội của mình hoặc đội khác, công xã khác, huyện khác “sửa thủy lợi”, đào sông ngòi, đào bùn làm phân bón, hoặc “cải tiến đất đai”, trữ phân bón.
Trong thời đại ngày nay, ngoài lễ hội mùa xuân, cơ hội duy nhất để người nông dân nghỉ ngơi là khi trời mưa to, đội sản xuất không yêu cầu xã viên phải đi làm chi khi vào những ngày trời mưa to.
Nhưng mà cô vừa kết hôn, cho nên có thể lén lút nghỉ ngơi vài ngày, đây vẫn là do cô gả được vào nhà tốt, hơn nữa mẹ Tống cũng nói với cô rồi, muốn đổi cho cô một công việc nhẹ nhàng hơn, Khổng Yên nghe mà cảm động muốn khóc.
Biết sớm như vậy, cô nên ứng cử làm con dâu bà ta sớm hơn, khỏi phải chịu khổ nhiều như vậy.
Cô cẩn thận bóc quả trứng trong túi ra ăn, thậm chí còn gặm cả lòng trắng trứng dính trên vỏ trứng, cô ăn xong thì ngoan ngoãn xách xô quần áo đi ra bờ sông.
Gia đình họ sống bên sườn đội hai, ngay lối vào làng có con sông lớn, nơi phụ nữ thường giặt quần áo.
Khổng Yên xách xô quần áo loạng choạng đi lại.
Có vài người phụ nữ trung niên cũng đang giặt quần áo, nhìn thấy cô đến thì ai cũng tò mò, nhíu mắt nhíu mày.
Xem cô mắt mù đấy.
Hết cách, cô cũng biết, ai bảo cô là thanh niên tri thức đầu tiên gả cho người bản địa chứ.
Ở bên này cũng xem như là một tin tức lớn rồi.
Hầu hết những thanh niên tri thức về nông thôn đều mang một chút gì đó thanh cao và luôn cảm thấy mình cùng cấp bậc với những người ở thành phố.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...