Thập Niên 70 Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Khi Kiều Trân Trân đọc cuốn truyện này cũng đã cạnh khóe cái hệ thống này mấy câu, bảo là một hệ thống vận may nhưng bản chất còn không phải là cướp đi vận may của người khác hay sao?
Hơn nữa, sự oán giận của nữ chính đối với gia đình cô em họ cũng rất vô lý.
Nữ chính ở Giang Thành sinh hoạt mười một năm, ba mẹ cô ta không chi một đồng nào, mọi chi phí, kể cả học phí của cô ta đều do chú hai lo liệu cho cả.
Cô ta đã không biết ơn thì thôi đi, vậy mà sống lại một lần nữa, cô ta không trách móc cái gia đình trọng nam khinh nữ của mình, thay vào đó lại ghi thù hết cho nhà chú hai, lại còn nhiều lần hãm hại cô em họ của mình nữa!
Quả nhiên là một lon gạo ân, một gánh gạo thù!
Nếu không có người chú hai này, cô ta thậm chí còn không thể đến trường ấy chứ!
Trong ký ức của nguyên thân, kể từ nửa năm trước, sau khi Kiều Ngọc Lan trùng sinh trở về, cuộc sống ở trường của cô ấy chưa bao giờ có được một ngày thoải mái, đi đường thì bị ngã, uống nước bị sặc, chuyện xui xẻo thì cứ liên tục kéo đến.
Về sau, để tranh giành nam chính với Kiều Ngọc Lan, sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô ấy còn chẳng màng đến công việc ở thành phố mà ba mình đã thu xếp cho, một hai nhất quyết theo Kiều Ngọc Lan và nam chính xuống nông thôn cho bằng được.
“Kiều Trân Trân” đến đại đội Hồng Hà được nửa năm, bởi vì quá yếu ớt nên không thể làm nổi việc đồng áng, cuối cùng thì bị thôn dân ở đây vô cùng ghét bỏ, ngay cả nam chính cũng rất chán ghét cô ấy.
Mà ở phần tiếp theo trong cốt truyện, nguyên thân lại sắp vướng vào mấy tên du thủ du thực trong thôn nữa chứ.
Sau khi thi trượt đại học, “Kiều Trân Trân” vội vàng kết hôn, trong khi đang mang thai thì bị bạo lực gia đình, cuối cùng chết vì băng huyết.
Đại tiểu thư Kiều Trân Trân, người còn yếu ớt đỏng đảnh hơn cả nguyên thân: ! Không thể ở lại nơi này được!
Cô phải nhanh chóng nghĩ cách trở lại thành phố thôi, về phần đối tượng để đối chiếu gì gì đó, ai muốn làm thì làm đi, dù sao cô đây cũng không hầu!
Sau khi Kiều Trăn Trăn nhanh chóng ôn lại ký ức của nguyên thân hết một lượt, cơn đau đầu của cô đã dịu đi rất nhiều, chỉ là chân trái vẫn khó chịu, chỗ mắt cá chân nóng lên, hình như là bị sưng rồi.
Kiều Trân Trân từ từ mở mắt ra, lúc này cô mới nhận ra là mình đang được ai đó cõng đi.
Nói đúng hơn là bị bó lại thành một cái bọc, thắt lưng và khủy chân đều bị dây thừng cột chặt vào trên người đàn ông đằng trước.
Lấy góc độ hiện tại của cô thì chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ khuôn mặt của người đàn ông này thôi, nhưng đường nét khuôn mặt của anh đã là xuất chúng khó thấy rồi.
Người đàn ông này khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt mày sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đường hàm như được một nét bút lưu sướng phát thảo ra, tạo cho anh một khí chất vừa sạch sẽ lại lạnh lùng.
Kiều Trân Trân lúc này vẫn còn suy yếu, nói với giọng điệu rất chậm rãi: "Anh là ai? Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...