Lúc này Tô Từ không có suy nghĩ chạy theo những thứ thời thượng, chỉ nhìn một chút rồi thôi .Khi sắp về đến công xã, cô bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ ăn gì.
Sau khi xuống xe buýt, cô đi thẳng tới nhà ăn quốc doanh của công xã Phúc Viên, vào trong mua bốn cái bánh mì hành hấp, tiêu hết một hào sáu xu.Khi cô cầm theo bánh mì đi từ công xã về nhà cũng là lúc hoàng hôn dần phai.Tô Hoa Vinh đang nấu cơm ở trong nhà, nhìn thấy Tô Từ trở về thì thò đầu ra hỏi: "Hôm nay con chạy đi đâu thế?"Tô Từ trả lời đơn giản: "Đi kiếm đồ ăn."Nói xong thì lấy hai cái bánh ra khỏi túi giấy, bỏ vào trong nồi nấu của Tô Hoa Vinh để hấp nóng.Hai cái còn lại cô gói ghém cẩn thận, sau đó tìm một chỗ kín đáo lén giấu đi.Nếu như bị Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương ngửi thấy, chắc chắn nửa đêm hai người đó sẽ bò dậy ăn vụng, sáng ra cô sẽ chẳng còn gì nữa.Hôm nay Diệp Lão Nhị và Diệp An Quốc tan làm hơn muộn, đến khi về nhà thì mấy đứa con gái và Diệp An Quân đã trở về rồi.Vì thế bữa tối nay cả nhà tụ tập bên bàn cùng nhau ăn cơm.Diệp An Quốc hoàn toàn không quan tâm hôm nay Tô Từ đi đâu .Ông ngồi xuống bàn chờ ăn cơm.Những người khác vội vàng bưng cơm lên, sau đó cũng ngồi xuống bàn.Vừa mới ngồi xuống, ánh mắt ai cũng dừng lại ở hai cái bánh mì trắng như tuyết, trên bánh còn có hành lá xanh mơn mởn, thơm đến mức người ta phải nuốt nước miếng.Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương là hai người ham ăn nhất nhà, nước miếng không kịp nuốt xuống trực tiếp chảy ra khỏi khóe miệng.Tuy rằng thèm ăn chết đi được nhưng không có ai giơ tay ra gắp, bởi vì không dám.Khi nhìn thấy hai cái bánh mì, Diệp Lão Nhị cũng sửng sốt một hồi.Sau đó ông tỏ vẻ rất bình tĩnh, cầm lấy đũa hướng về phía cái bánh mì —— Ông là người đứng đầu gia đình, trong nhà xuất hiện thứ đồ tốt như vậy, không phải ông ăn thì ai ăn?Nhưng đũa của ông còn chưa chạm vào cái bánh thì đã có hai bàn tay thò vào trực tiếp cầm hai cái bánh đi.Diệp Lão Nhị ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười hí hửng của Tô Từ.Đôi mắt đen láy của cô sáng lên, khản giọng nói: "Ngại quá, đây là của con."Diệp Lão Nhị: ".
.
.
.
.
."Ông quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Vinh.Tô Hoa Vinh hắng giọng rồi nói: "Là Tô Từ cầm về."Diệp Lão Nhị hít nhẹ một hơi, lặng lẽ cầm đũa gắp về phía bánh bột ngô hấp.Gắp một cái bánh ngô, cầm trong tay cắn một miếng, miệng nhai tạo ra những tiếng loạt xoạt.Tô Từ nói là làm, đến bát cháo loãng trong nhà cô cũng không ăn.Cô cầm cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, yên tâm ăn bánh mì hành hấp của mình, tay cầm một cốc trà, bên trong là nửa cốc nước đã đun sôi. Cô vừa ăn, mùi thơm của bánh mì thì cứ bay về phía bàn.Vậy nên những người khác vừa ăn cơm, vừa không kìm được nhìn về phía cô, nói chính xác ra là nhìn chằm chằm vào cái bánh trên tay cô, nước miếng không ngừng ứa ra.Diệp Tô Phương tham ăn hơn so với Diệp Tô Hồng, lớn đến bằng này rồi nhưng chỉ hứng thú với việc ăn uống chứ không quan tâm đến những thứ khác.Cuối cùng con nhỏ cũng không nhịn được nữa, nhìn về phía Tô Hoa Vinh rồi nói: "Mẹ, con cũng muốn ăn."Bề mặt mềm mại của bánh mì có dầu, có muối, có hành lá, nhất định sẽ ngon đến mức nuốt cả lưỡi!Tô Hoa Vinh còn chưa kịp nói gì, Diệp Lão Nhị đã lấy đũa đập vào thành bát của Diệp Tô Phương, trầm giọng nói: "Ăn cơm của mày đi!"Diệp Tô Phương bị dọa đến mức nhảy dựng lên, vội vàng vùi đầu húp cháo, không dám nói thêm câu gì nữa.Những người khác thấy Diệp Lão Nhị bắt đầu nổi nóng thì vội vã vùi đầu vào ăn cơm, không dám nói một câu.Mà Diệp Lão Nhị thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Tô Từ, bị mùi thơm quyến rũ của bánh mì giày vò, cắn răng cắn bụng tức đến mức no cả bụng!Tô Từ ăn hết bánh trong tay còn cố ý ợ một cái, thỏa mãn nói: "Ăn no rồi."Diệp Lão Nhị: ".
.
.
.
.
."Ông lại mở miệng cắn một miếng bánh ngô thật to, tiếng nhai phát ra loạt xoạt loạt xoạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...