Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế


Ngoài cửa quán cơm quốc doanh, rèm cửa màu trắng bị treo lên còn chưa được buông xuống.Trong tiếng ồn ào huyên náo của quán cơm mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện của hai cô gái.Khi Trương Bằng đi qua cửa sổ trong suốt của quán ăn, vô ý liếc thấy Mạnh Ninh.Lúc này, nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hai người, bước chân đang tiến về phía trước của Trương Bằng chợt ngừng lại.Anh ta kéo Khang Phi đang đi phía sau, không tiếng động đè anh ta lên cạnh cửa, ôm lấy bả vai anh ta, dùng giọng khí nói:“Đừng nói anh mày không tạo cơ hội cho mày.

Nghe cho rõ xem con gái nhà người ta thích kiểu đàn ông thế nào.”“Cô vợ này, cậu có thể cưới được hay không phải xem chính cậu.


Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ bị người khác cướp mất.”Trương Bằng vỗ vỗ bả vai Khang Phi, lại kéo Hàn Cánh bước về trước hai bước, rút một điếu thuốc ra giải thích:“Anh Cánh, thằng nhóc này thích cô gái đến bót cảnh sát lúc sáng.

Cô gái kia vừa nhìn đã biết là kiểu con gái ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa lại có đầu óc, còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.”“Thằng nhóc Khang Phi này thành thật, ăn nói vụng về, rõ là một tên ngốc.


Em sợ nếu cậu ta không nghe hiểu con gái nhà người ta thích gì, sẽ bị knock-out.”Hàn Cánh không hé răng, nhưng trong đầu lại hiện lên cặp mắt đào hoa đáng yêu sinh đẹp đã gặp ban sáng, đúng là một cô gái tốt hiểu lễ nghĩa biết đọc viết.Hai người hút thuốc bên lề đường, gió thu lạnh lẽo thổi qua ngón tay đang cầm thuốc, lưu lại hơi lạnh.Lúc còn trong quân đội Hàn Cánh đã từng luyện thính lực, khoảng cách không tới ba mét, yêu cầu chọn con rể của Mạnh Ninh cũng bay thẳng vào trong tai anh.Ngoại trừ tiếng gió, chỉ còn tâm tư thẹn thùng của thiếu nữ.…Trong phòng, Mạnh Ninh dùng ngón tay quấn lấy mấy sợi tóc mai bên tai, cuốn thành vòng đùa nghịch trong tay, lộ ra vẻ nũng nịu của thiếu nữ:“Cũng không nhỏ lắm đâu? Mình có thể không quan tâm anh ấy có mức lương bao nhiêu, nhưng nhất định phải có lòng cầu tiến.

Tốt nhất là còn phải có chút ý thức trách nhiệm.”Trần Bình dùng đầu ngón tay tính toán cho cô: “Nhân khẩu trong nhà đơn giản, tính cách ôn hòa, tiến tới, có trách nhiệm, còn không uống rượu không hút thuốc không đánh bài.”“Người như vậy, cậu kêu mình đi đâu kiếm mà giới thiệu cho cậu? Mình cảm thấy cậu nên tới trường bọn cậu tìm thử xem?”“Mấy nam sinh còn chưa rời khỏi cổng trường hẳn đều rất đơn thuần.

Cậu cố gắng tìm, nói không chừng sẽ tìm được.”“Hà Ba từng theo đuổi cậu lúc trước kia, cậu có muốn thử không? Mình thấy trông người nọ cũng không tệ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận