Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế


Bên ngoài càng nói lại càng xa, người nghe tiếng mò đến càng lúc càng nhiều, thậm chí bên ngoài còn vang lên tiếng cắn hạt hướng dương tanh tách.Bên ngoài ồn ào thoải mái, bên trong nhà lại lạnh lùng băng giá.Giang Bình còn đang giải thích:"Tiền này, tôi, tôi không định lấy đi.

Tôi còn mua cho nhà Mạnh Ninh ba mươi cân bột mì, mười cân thịt lợn với ít rau dưa.


Tôi, tôi cũng phải chi tiền mà."Mạnh Ninh nhíu mày, kết hợp với số lương thực thực phẩm ăn mấy ngày nay, chắc chắn không nhiều tới mức đó.Dù sao người đều thức thời.Nhà này vừa mất bố, lương thực lại đắt đỏ, nhà người ta chỉ còn lại mỗi một bé gái mồ côi thêm một em trai nhỏ nữa.Dù nhà có thiếu đồ ăn tới mấy thì cũng không thể nào mặt dày mò tới chia chén canh được.Cho nên, mấy ngày ngay ngoài thân thích họ hàng thân thiết với Mạnh Thành thì không có người khác ở lại ăn uống.Ngay cả bữa trưa Mạnh Ninh thuê người ta làm lúc hạ táng, những người khác cũng không ở lại ăn.Bọn họ đều giúp việc xong là về.Mạnh Ninh đang định nói gì đó thì Khang Phi khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi là nụ cười mỉm ra hiệu cho cô tiếp tục nghe.Mạnh Ninh chỉ có thể dằn lòng xuống, nghe Trương Bằng tiếp tục tra hỏi."Ba mươi cân bột mì?""Đúng." Giang Bình vô thức nhắc lại: "Ba mươi cân.""Vậy nhà bà còn nhiều phiếu lương thực phết đấy nhỉ."Trương Bằng mỉm cười:"Bà nói đi, mua ở hợp tác xã cung tiêu nào, để chúng tôi đi tìm xe.

Gì chứ một mình bà mua đi hơn nửa túi bột mì to như vậy, chắc chắn chủ tiệm người ta nhớ lâu lắm.""Đây, đây..."Giang Bình chạm phải ánh mắt sắc bén của Trương Bằng, khiến bà ta cảm thấy tất cả tâm tư của mình đều bị phơi bày không chỗ giấu.Căn phòng vốn nóng nực nhưng lại khiến bà ta tự dưng rùng mình một cái: "Có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi.


Đúng, nhớ nhầm."Bột mì thì có mua thật, nhưng nhà bọn họ sớm không còn phiếu lương thực tinh nữa rồi.Bà ta là kiểu tiêu tiền người khác nên không xót của, ra chợ đen mua.Nhưng bà ta sao dám nói."Vậy bà cứ từ từ nghĩ đi.

Nếu nghĩ không ra, chúng ta đổi chỗ khác để nghĩ tiếp."Trương Bằng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, sắp tới mười một giờ rồi: "Nghĩ ra chưa?"Giang Bình nhìn đứa bé đang ngơ ngác ngồi trên đùi mình, bà ta không thể bị bắt được.Mạnh Tây là kẻ không thể trông cậy vào, bà ta bị bắt rồi, con mình thì phải làm sao?Giang Bình cắn răng, nhắm mắt lại rồi khe khẽ thở ra một hơi: "Tôi, không mua lương thực.""Bây giờ lại là không mua rồi?""Tôi nhớ nhầm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận