Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, bác sĩ Lý đây là chuyện rất tốt nha.
” Trịnh Lệ Phương cảm thấy vui vẻ cho bác sĩ Lý, đến bây giờ vẫn biết bản lĩnh của bác sĩ Lý, những năm gần đây mặc dù bác sĩ Lý ở bệnh viện nhỏ Tây Nam này cũng tận tâm làm việc, giải quyết đại đa số chứng bệnh khó xử lý trong bệnh viện.
Ở này địa phương nhỏ này thực sự không phát huy được tài năng, kinh thị mới là nơi để ông ấy phát huy bản lĩnh bao la đất trời.
“Đồng chí Trịnh Lệ Phương, phải nói cho Lăng Cẩn không được buông bỏ kiến thức cao trung, rất nhanh có thể sẽ có tin tốt.
” Lý Hoành Chí cố ý hỏi bạn tốt kỳ thi tuyển sinh có thể sẽ khôi phục hay không, bạn tốt bày tỏ không rõ, lãnh đạo liên quan đang nghiên cứu.
Trình Lệ Phương nghe hiểu, có hơi kích động, đây là: “Lẽ nào kỳ! ”Lý Hoành Chí vội ngăn Trịnh Lệ Phương lại: “Đồng chí Trịnh Lệ Phương cô biết rõ là được rồi, đến lúc đó nếu có tin tốt, nhớ gởi thư cho tôi.
Sau khi tôi trở về sẽ gửi cho Lăng Cẩn một ít sách vở, đến lúc đó dựa vào địa chỉ đó hồi âm là được.
”“Được, được, cảm ơn ngài, bác sĩ Lý.
”“Ngoài ra, cha mẹ tôi ở nông trường bên kia xin hãy tiếp tục giúp chăm sóc một khoảng thời gian, bức thư này phiền anh cả gửi cho cha mẹ tôi.
”“Không thành vấn đề, bác sĩ Lý.
”Xế chiều hôm đó, Lý Hoành Chí ngồi lên xe lửa đi vào kinh thị.
Trịnh Lệ Phượng tan làm về nhà, giao thư cho Lăng Vệ Quốc.
Một khoảng thời gian nữa Lăng Vệ Quốc sẽ dẫn đội dân quân đến nông trường, đồng thời lãnh đạo nông trường cũng là anh em tốt cùng tham gia quân ngũ với Lăng Vệ Quốc, cho nên mới có thể giúp chăm sóc cha mẹ của Lý Hoành Chí.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trịnh Lệ Phương đi tới phòng của Lăng Cẩn, Lăng Cẩn đang đọc sách y, Lăng Nguyệt cũng ở bên cạnh lật một quyển bách khoa toàn thư thảo dược đọc, quyển sách này là Lăng Nguyệt và bà nội đến trạm phế phẩm ở thị trấn mua báo cũ phát hiện, Lăng Nguyệt xin bà nội mua về.
Lăng Cẩn thấy mẹ vào, ngẩng đầu lên.
“Tiểu Nhất, bác sĩ Lý nói kỳ thi tuyển sinh có thể sẽ khôi phục, bảo mẹ cho con biết đừng nên bỏ kiến thức cao trung.
”“Thật vậy sao? Mẹ! Con có thể thi tuyển sinh!” Lăng Cẩn nghe thấy khôi phục kỳ thi tuyển sinh ngạc nhiên tột đỉnh, chợt đứng dậy.
Lăng Nguyệt cũng dứt ra từ trong sách vở, nhìn anh cả và thím cả.
“Bác sĩ Lý chỉ nói là có thể, vẫn chưa xác định, song chuẩn bị dù sao cũng không tồi.
”Lăng Cẩn tỉnh táo, bất quá dù chỉ là có thể cũng khiến người ta vui vẻ, hơn nữa bác sĩ Lý nói có thể đại biểu nắm chắc chín mươi phần trăm.
“Dạ, con biết rồi, mẹ.
”“Được rồi, còn phải bắt em hai học tập mới được, gần đây thằng bé buông thả.
” Lăng Cẩn lại bổ sung một câu.
“Đúng đúng, còn em trai con nữa, Tiểu Nhất con bắt thằng bé học tập nhiều, mẹ tin con có thể làm gương tốt, cứ vậy đi, mẹ về trước.
” Trịnh Lệ Phương từ trước đến nay đau đầu dạy dỗ con trai thứ hai, nếu như nói con trai lớn nhất là người ổn trọng ham học, thì con trai thứ hai hoàn toàn ngược lại, là kiểu đập bỏ đi, dạy dỗ khiến người ta đau đầu, may là có con trai cả tốt, có thể san sẻ với mẹ già.
Trịnh Lệ Phương đi rồi, Lăng Cẩn giơ Lăng Nguyệt lên, xoay vài vòng trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt vẫn lạnh nhạt như cũ, làm công cụ hình người cho anh cả phát tiết kích động trong lòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...