Thập Niên 70 Thịnh Vượng FULL


Dịch: Trâu Lười
Sau khi kết hôn, Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ chuyển về nhà mới.

Cuối tuần họ sẽ trở lại nhà Chu Tử Cừ để dùng bữa với bố mẹ rồi ở đó một đêm.
Sắp tới sinh nhật của Lục Gia Thanh, Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ thảo luận về việc mua một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai cho bà.

Một người thanh lịch như Lục Gia Thanh đeo vòng cổ bằng ngọc trai rất hợp.
Đây là một bữa sinh nhật bình thường nên Lục Gia Thanh chỉ mời một vài người thân thiết mà thôi.
Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ kết hôn được một năm, hai gia đình có quan hệ rất thân thiết nên sáng sớm nhà mẹ đẻ của Trần Niên Niên đã đến giúp.
Tôn Tuệ Phương đang hỗ trợ làm bếp núc, mấy người đàn ông thì ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Đã có vài người trong bếp nên Trần Niên Niên không vào nữa, hai người ngồi ​​ngoài sân chơi với bé con.

Con của Đào Tiểu Điềm và Trần Thiên Hoằng năm nay 2 tuổi.
Nói là chơi cùng nhưng thực chất chỉ có đứa trẻ ngồi xổm dưới đất chơi một mình, còn Trần Niên Niên và Đào Tiểu Điềm ngồi trên ghế vừa trò chuyện vừa nhìn bé phòng ngừa bé làm những việc nguy hiểm.
“Niên Niên, hai người kết hôn lâu như vậy vẫn chưa muốn sinh con sao?”
Đào Tiểu Điềm thực sự không muốn hỏi về chuyện này nhưng Tôn Tuệ Phương thường nói về nó trước mặt cô, bà nói phụ nữ càng lớn tuổi càng khó có con và không dễ gì khôi phục lại dáng người.

Bây giờ Trần Niên Niên 26 tuổi, nếu đợi tốt nghiệp thì cũng gần 30 tuổi rồi.

Ở trong đại viện này có rất nhiều người, chắc chắn họ sẽ nói vài lời không hay về cô.
Họ sẽ không nói Chu Tử Cừ như thế nào mà họ chỉ nói con dâu nhà họ Chu không được, cưới bao nhiêu lâu rồi mà cái bụng vẫn không có động tĩnh gì.
Đào Tiểu Điềm đã trải qua điều này, Tôn Tuệ Phương nói rất nhiều về Trần Niên Niên nên cô cũng lo lắng cho Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên cười nói: “Không vội, chúng ta còn trẻ mà.”
Đào Tiểu Điềm thở dài: “Chúng ta 26 tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa.

Mỗi lần ra đường nhìn thấy đám học sinh cấp ba trẻ trung kia, mình lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, lần đầu tiên mình gặp cậu còn chưa tới 20 tuổi.

Chớp mắt một cái bé con đã lớn như này rồi.”
Nghe Đào Tiểu Điềm nói, trong lòng Trần Niên Niên cũng cuộn trào.

Cô nhớ lại khoảng thời gian mới xuyên qua cực kỳ khó khăn, thậm chí ăn còn không đủ no.

Nhưng chỉ mới qua mấy năm mà cuộc sống đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Niên Niên, mình nghĩ cậu phải nắm chặt việc sinh con này đi, nếu không sau này sẽ khổ lắm.”
Trần Niên Niên thở dài: “Đây không phải là chuyện muốn sinh liền sinh được.”
Trước khi kết hôn, cô thực sự nghĩ đến chuyện chờ tốt nghiệp rồi sinh con, nhưng sau khi kết hôn, suy nghĩ của cô dần dần thay đổi.
Dù sao cô và Chu Tử Cừ đều thích trẻ con, hai người cũng không còn nhỏ nữa, tốt hơn hết là nhân lúc người lớn hai bên gia đình còn khỏe mạnh có thể giúp đỡ trông em bé thì sinh con luôn.
Hai người cũng không cố ý thảo luận chuyện này, họ đều ôm thái độ thuận theo tự nhiên.

Hai người cũng không dùng biện pháp tránh thai gì nhưng mãi mà không trúng.
Đào Tiểu Điềm còn Trần Niên Niên sợ chậm trễ việc học nên hiện tại không muốn sinh con, ai tình huống của cô lại giống hệt Đào Tiểu Điềm lúc trước.
Đào Tiểu Điềm lập tức nói: “Mang thai là do duyên phận, không thể nóng vội được.


Nói không chừng ngày nào đó lại đột nhiên có.”
Trần Niên Niên cũng nghĩ như vậy, gia đình không thúc giục cô và Chu Tử Cừ, đứa trẻ sẽ tự nhiên đến khi có duyên phận.
Sau bữa tối, tất cả khách ở nhà đều về hết, Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ cũng về phòng ngủ.
Mỗi tuần họ về một lần nên hai người cũng không xa lạ gì với căn phòng này.
Lúc nằm trên giường, Trần Niên Niên gãi gãi eo Chu Tử Cừ: “Chu Tử Cừ, chúng ta sinh con đi.”
Chu Tử Cừ ôm cô vào trong lòng rồi hỏi: “Mẹ anh nói cái gì trước mặt em à?”
Sợ Trần Niên Niên thấy áp lực, Chu Tử Cừ nói tiếp: “Chuyện con cái không vội, bây giờ chúng ta đang tập trung vào việc học, anh sẽ nói chuyện này với bố mẹ.”
Trần Niên Niên nói: “Nhưng em muốn có con.”
Hai người đã có gia đình nhỏ của họ, bây giờ có thêm một đứa bé thì cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn.
Chu Tử Cừ luôn nghe lời Trần Niên Niên, hắn nói: “Em muốn có con thì chúng ta sẽ sinh con.”
Trần Niên Niên bĩu môi không vui: “Cái gì gọi là em muốn có con, chẳng lẽ anh không muốn có con sao?”
Chu Tử Cừ vội vàng phủ nhận: “Sao có thể chứ, anh luôn muốn có con của anh và em, nhưng người vất vả mang thai là em, chuyện này nhất định phải để em quyết định mới được.”
Chắc chắn phải sinh con nhưng Chu Tử Cừ cũng không vội vã như vậy.

Chỉ cần Trần Niên Niên đồng ý thì bọn họ sinh lúc nào cũng được.
Lời nói của Chu Tử Cừ khiến Trần Niên Niên rất hài lòng, nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Ai quyết định loại chuyện này cũng vô ích thôi, còn phải xem ý trời nữa.”
Họ không dùng biện pháp tránh thai nhưng lâu rồi vẫn không có con.

Đây không phải chuyện muốn sinh liền sinh được.
Chu Tử Cừ không nghĩ gì nhiều, hắn hôn lên trán Trần Niên Niên rồi cởi cúc áo ngủ của cô: “Lâu như vậy mà em chưa mang thai thì chắc chắn là do anh không đủ cố gắng rồi.

Từ nay về sau, ngày nào anh cũng gieo hạt đúng giờ.”
Hắn nói những lời này làm Trần Niên Niên đỏ bừng mặt, cô đang định oán trách nhưng lời nói đến miệng đều bị Chu Tử Cừ chặn lại.
Có đôi khi chuyện mang thai thật sự rất kỳ lạ, lúc trước hai người bọn họ không tính đến chuyện này thì bụng của Trần Niên Niên cũng không có động tĩnh gì.

Bây giờ hai người bắt đầu cô gắng tạo người thì đứa bé này nói đến là đến.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, Trần Niên Niên tính thử, chắc cô mang thai đúng vào buổi tối hôm sinh nhật Lục Gia Thanh rồi.
Xem ra vấn đề này cần đàn ông cố gắng thật.
Trần Niên Niên mang thai làm hai gia đình sướng điên lên rồi, Lục Gia Thanh lập tức bảo hai người chuyển về nhà.
Đây là lần đầu tiên cô mang thai nên không có kinh nghiệm gì, cô nhất định phải ở ngay dưới mắt của Lục Gia Thanh thì bà mới yên tâm.

Tất cả các mốn cô ăn đều do bà tự mình chọn lựa cẩn thận.
Sáng sớm mỗi ngày Lục Gia Thanh đều hỏi Trần Niên Niên xem cô có phản ứng không tốt gì không.
Nhắc tới cũng lạ, nhiều người mang thai đều cảm thấy buồn nôn muốn ói nhưng Trần Niên Niên lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô ăn ngon, ngủ ngon mỗi ngày, ngoại trừ việc càng ngày càng nặng thì những thứ khác đều rất tốt.
Bụng ngày càng lớn, bắp chân cũng bắt đầu sưng vù lên, mỗi tối Chu Tử Cừ đều xoa bóp một lúc giúp cô.
Ngày đáo hạn đang đến gần, lòng càng thêm hoảng sợ khi xưa, Chu Tử Tuyền ngày nào cũng phải làm công tác tư tưởng cho cô ấy.
Trong lúc Chu Tử Cừ xoa bóp cho cô, cô đã đá vào người hắn: “Anh nói em mang thai con gái hay con trai?”
“Con trai hay con gái đều giống nhau, anh thích cả hai.”
Trần Niên Niên lại nói: “Không được, tôi chỉ có thể thích một thôi.”
Việc lựa chọn này thực sự rất khó xử.
Nhưng Chu Tử Cừ vẫn dịu dàng nói: “Vậy thì sinh con gái đi, sinh một cái áo bông nhỏ.”

Hắn luôn muốn có một cô con gái vừa dịu dàng vừa xinh đẹp như Trần Niên Niên.
“Vậy nếu em sinh con trai thì anh không không thích à?”
“Anh cũng thích con trai, anh thích cả hai, nhưng anh thích em nhất.”
Trần Niên Niên được hắn dỗ thì vui vẻ, trong lòng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Cô không nên suy nghĩ linh tinh, tránh lại lo lắng này nọ.
Tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi.

Lúc này y học chưa phát triển, việc sinh con giống như bước qua Quỷ Môn Quan, cô không nhịn được lại suy nghĩ lung tung.

Nếu cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?
(Quỷ Môn Quan: cửa âm phủ, ví với nơi nguy hiểm, đáng sợ.)
Đến ngày sinh dự tính, bé con mới có động tĩnh.
Ba giờ sáng, đột nhiên Trần Niên Niên bắt đầu hốt hoảng, cô có dự cảm bé con sắp ra đời rồi.

Quần cô ướt sũng, chắc là do vỡ nước ối.
Trần Niên Niên hoảng sợ kêu lên: “Chu Tử Cừ, mau đưa em đến bệnh viện, em sắp sinh rồi.”
Nghe thấy tiếng kêu của cô, Chu Tử Cừ lập tức lật người ngồi dậy.
Lúc này trong lòng hắn cũng hoảng hốt, hắn hít sâu một hơi thật sau rồi tự nói với mình đừng gấp gáp.

Nếu hắn gấp gáp thì Trần Niên Niên càng sợ hơn.
Hắn vừa mặc quần áo vừa gọi Lục Gia Thanh và Chu Quốc An: “Bố mẹ, Trần Niên Niên sắp sinh rồi, bố mẹ chuẩn bị đồ đạc đi.”
Sáng sớm bà Lục đã nghe thấy động tĩnh nên bọn họ đã sắp xếp đồ cho bé con trước rồi.

Bây giờ trực tiếp đi bệnh viện là được.
Trong nhà có xe, sau khi Chu Tử Cừ đỡ Trần Niên Niên lên xe, hắn lập tức ngồi vào ghế lái.
“Niên Niên, con đừng lo lắng, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi.”
Trần Niên Niên nhìn Lục Gia Thanh, cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, bụng của cô vẫn chưa bắt đầu đau dữ dội, chắc phải đợi một lúc lâu nữa mới sinh được.
Cô nhìn đôi tay hơi run rẩy của Chu Tử Cừ thì an ủi hắn: “Em không sao đâu, anh tập trung lái xe đi.”
“Nếu con không lái được thì để bố lái cho.” Chu Quốc An ngồi ghế phụ nói.
Chu Tử Cừ lắc đầu, hắn bắt đầu khởi động xe, chỉ cần Trần Niên Niên không hoảng hốt, hắn sẽ không sao.
Sau khi đến bệnh viện, cơn co thắt càng ngày càng rõ ràng hơn, khuôn mặt Trần Niên Niên trở nên xanh xao, đầu cô chảy mồ hôi không ngừng.
Cô chưa từng chịu tội như vậy, cảm giác này thực sự rất tệ.
Với điều kiện y tế như hiện tại thì đừng nghĩ đến chuyện đẻ không đau, tất cả đều phải dựa vào sức chịu đựng của cô.
Trước khi được bác sĩ đẩy vào phòng sinh, Trần Niên Niên nắm tay Chu Tử Cừ nói: “Nếu lúc nữa bác sĩ hỏi chọn lớn hay hay nhỏ thì anh phải chọn lớn, biết chưa?”
Tôn Tuệ Phương chạy đến nơi thì nghe thấy cô nói thế, bà vừa tức giận vừa buồn cười: “Nói nhảm cái gì đấy, ở đây có rất nhiều bác sĩ, nhất định hai mẹ con sẽ bình an.”
Giờ phút này Trần Niên Niên không tin ai cả, cô chưa từng sinh con nên lúc này cô cảm thấy mình thật sự đau muốn chết rồi.
Chu Tử Cừ nắm chặt tay cô: “Em quan trọng nhất, dù ở thời điểm nào thì anh cũng quan tâm em trước.”
Có sự đảm bảo của hắn, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi cánh cửa phòng sinh sản đóng lại, bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu khàn khàn của Trần Niên Niên, mỗi lần nghe thấy cô kêu, trái tim Chu Tử Cừ cực kỳ đau lòng.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Chu Tử Cừ, Trần Thiên Hoằng đi tới vỗ vai hắn.

“Lúc Tiểu Điềm sinh, anh cũng có tâm trạng như cậu, hai mẹ con nhất định bình an.

Cậu đừng lo lắng.”
Sau hơn hai giờ đồng hồ ở trong phòng sinh, cuối cùng em bé cũng ra đời.
Y tá quấn kỹ người cho em bé rồi ôm ra ngoài, cô mỉm cười giao em bé cho Chu Tử Cừ: “Là con trai, mẹ con đều bình an, chúc mừng anh.”
Lúc Chu Tử Cừ bế đứa nhỏ, cả người hắn đều cứng ngắc, em bé nhỏ như vậy, hắn sợ mình không cẩn thận dùng sức sẽ bé con đau.
Lục Gia Thanh không nhìn được nữa, bà ôm đứa nhỏ: “Mẹ ôm bé con cho, con đi xem Niên Niên đi.”
Sau hai tiếng đồng hồ la hét, Trần Niên Niên mệt từ đầu đến chân, tóc ướt sũng mồ hôi dính đầy trên mặt.
Chu Tử Cừ nhẹ nhàng vén tóc sang cho cô, hắn dịu dàng nói: “Niên Niên, em rất giỏi, rất dũng cảm.

Vất vả cho em rồi, chúng ta chỉ cần một bé con thôi, về sau không sinh nữa.”
Trần Niên Niên mệt mỏi cười cười: “Không sinh, không sinh, đánh chết em cũng không sinh nữa.”
Cô không bao giờ muốn phải chịu tội như vậy nữa.
Trần Niên Niên sinh thường thuận lợi nên cơ thể cũng hồi phục nhanh chóng, ba ngày sau bác sĩ cho cô xuất viện.
Hôm cô trở về nhà, trên trời nắng to, Chu Tử Cừ vừa cầm ô vừa đỡ cô để tránh cô bị cảm nắng.
Lục Gia Thanh bế đứa trẻ, Chu Quốc An và Trần Thiên Hoằng xách đồ linh tinh trên tay.
Bây giờ Trần Niên Niên trở thành ngôi sao sáng nhất trong nhà, người sáng suốt vừa nhìn liền đoán được.
Một chuyện nhỏ nhặt như này cũng khiến nhiều người hâm mộ.
Trong số những người hâm mộ này có cả Trần Xảo Vân vừa đến kiểm tra.
Cô cũng cưới một người không kém Trần Niên Niên nhưng tại sao cuộc sống của hai người lại khác biệt như vậy?
Lúc Ngô Thu Dương đưa cô vào thành phố, cả hai đã có một khoảng thời gian ngọt ngào.
Nhưng ngay từ đầu mối quan hệ này đã bị trộn lẫn với nhiều thứ, huống chi cô còn nói dối hắn.
Vào ngày họ kết hôn, Ngô Thu Dương thấy cô vẫn còn là xử nữ thì biểu hiện của hắn thay đổi ngay lập tức.
Lúc trước Ngô Thu Dương đã tự trách mình rất lâu vì chuyện này, hắn luôn cảm thấy mình đã chiếm tiện nghi của Trần Xảo Vân, hắn thấy rất có lỗi với cô.

Sau khi trở về thành phố, áp lực của hắn càng ngày càng nhiều, ngày nào hắn cũng nghĩ cách để đón cô lên thành phố.
Nhưng hắn không ngờ ngay từ đầu Trần Xảo Vân đã cố tình lừa dối hắn.
Tất nhiên Trần Xảo Vân không thừa nhận, cô giải thích rằng cả hai người đều say rượu nên cô không có cảm giác gì, khi tỉnh dậy cô thấy hai người đang nằm ngủ với nhau nên cô mới nghĩ bọn họ quan hệ rồi.
Ngô Thu Dương không ngốc, lời nói của Trần Xảo Vân không nhất quán chút nào.

Hắn không có cảm giác thì thôi đi, sao lúc đó Trần Xảo Vân không có cảm giác được, lúc đó cô còn bày ra dáng vẻ rất khó chịu.

Hắn thật sự không tin tưởng Trần Xảo Vân được mà.
Mối quan hệ của hai người vốn đã rạn nứt, lúc đầu Ngô Thu Dương còn thuyết phục bản thân nên yêu cô hơn, nhưng khi biết mình bị lừa dối, trái tim hắn càng bị tổn thương nặng nề.

Tình cảm của hắn dành cho Trần Xảo Vân cũng giảm đi rất nhiều.
Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn biết thì cũng chỉ có thể ngậm đắng chịu thua thiệt mà thôi.
Gia đình họ Ngô vốn không hài lòng với việc hắn kết hôn với một cô gái nông thôn.

Tân hôn là lúc hai vợ chồng tình nồng mật ý nhưng Ngô Thu Dương lại dọn đến ký túc xá trong trường, hai vợ chồng mới cưới này vừa nhìn liền biết có mâu thuẫn không thể hòa giải.
Gia đình họ Ngô chuyên bao che khuyết điểm nên họ đổ hết lỗi lên người Trần Xảo Vân.

Từ đó cuộc sống của cô ở nhà họ Ngô càng ngày càng khó khăn.
Tất cả bọn họ đều coi thường Trần Xảo Vân, họ cho rằng cô vừa quê mùa vừa thiếu hiểu biết.

Bình thường nhà họ nói rất nhiều chuyện nhưng Trần Xảo Vân không hiểu gì cả.

Càng ở lâu trong nhà họ Ngô, cô càng trở nên lạc lõng.
Trần Xảo Vân biết cô chỉ có thể dựa vào Ngô Thu Dương ở trong gia đình này nên dù thế nào thì cô cũng phải dỗ dành Ngô Thu Dương thật tốt mới được.
Trước sự công kích dịu dàng của cô, Ngô Thu Dương quyết định thỏa hiệp, dù sao thì cô cũng là người mà hắn thích, hắn cảm thấy mình nên cho cô một cơ hội nữa.

Nhưng Ngô Thu Dương họ càng ngày càng cao, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.

Mỗi khi Ngô Thu Dương về nhà nói chuyện với cô, Trần Xảo Vân luôn nói về chuyện chợ nào bán thức ăn rẻ, trung tâm mua sắm nào đang giảm giá, quan hệ giữa mẹ chồng con dâu nhà nào đó không tốt.
Ban đầu Ngô Thu Dương còn thấy mới mẻ, nhưng ngào nào trở về cũng nghe mấy chuyện này, lâu dần hắn cũng cảm thấy phiền lòng.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục lại, hắn thảo luận với Trần Xảo Vân và đề nghị cô thi đại học tiếp.
Ai ngờ Trần Xảo Vân lại từ chối thẳng thừng.
Cô không được học hành đến nơi đến chốn nên chắc chắn không thể thi đỗ đại học.

Cô cho rằng cuộc sống hiện tại rất tốt, mặc dù nhà họ Ngô không thích cô nhưng người bên ngoài đều tôn trọng cô.
Mỗi ngày không cần đi làm cũng có tiền tiêu, tại sao cô phải lãng phí công sức đi học chứ.
Ngô Thu Dương hoàn toàn im lặng trước một người không có trí vươn lên với cô, hơn nữa chủ đề nói chuyện giữa hai người càng ngày càng ít, một thời gian sau Ngô Thu Dương lại không về nhà.
Trần Xảo Vân đi tìm hắn mấy lần nhưng không thuyết phục hắn về nhà được.
Không ăn mềm thì ăn cứng, nếu Ngô Thu Dương lạnh nhạt với cô không chịu không về nhà thì cô sẽ đến trường tìm lãnh đạo của Ngô Thu Dương và để lãnh đạo giải quyết việc nhà cho họ.
Ngô Thu Dương không ngờ rằng cô sẽ đem chuyện này đến trường nói, từ đó mặt mũ hắn mất hết.
Không còn chút ánh sáng nào, hắn cảm thấy Trần Xảo Vân không chịu nói đạo lý gì cả.
Hắ không biết tại sao người phụ nữ hiền lành, tốt bụng và yếu đuối lúc trước lại biến thành một kẻ dã man dã man như bây giờ.
Mối quan hệ của hai người giống như đi trên tảng băng mỏng, Ngô Thu Dương muốn ly hôn với cô nhưng hắn cảm thấy lúc đầu mình là người đưa cô lên thành phố, vì vậy hắn phải có trách nhiệm chăm sóc cô.

Trần Xảo Vân không có tay nghề gì, nếu họ ly hôn, cô sống trong thành phố thế nào đây?
Nhà họ Ngô không lo lắng nhiều như vậy, bọn họ bất mãn với Trần Xảo Vân từ lâu rồi, Ngô Thu Dương muốn ly hôn, bọn họ đều giơ hai tay ủng hộ.
Về việc Trần Xảo Vân đi đâu sau khi ly hôn thì không liên quan gì đến họ.
Ngô Thu Dương là người mềm lòng, hắn làm chuyện tuyệt tình như vậy được.

Cuối cùng cuộc sống hôn nhân của cả hai chỉ còn là danh nghĩa mà thôi.
Vốn dĩ Trần Xảo Vân chỉ muốn bám lấy Ngô Thu Dương để hắn dẫn cô lên thành phố, cô không quan tâm hắn có yêu cô hay không.

Nhưng sau khi kết hôn, cô lại trở nên tham lam hơn.
Cô hy vọng Ngô Thu Dương yêu cô giống như Chu Tử Cừ yêu Trần Niên Niên.

Vì thế cô đã cố gắng rất nhiều nhưng Ngô Thu Dương lại không quan tâm.
Nếu cô không giữ được trái tim của Ngô Thu Dương thì cô sẽ giữ người bên cạnh hắn.

Ngô Thu Dương là người mềm lòng, nếu hắn có một đứa con thì nhất định hắn sẽ vì con mà quay lại với cô.
Nhưng bụng của Trần Xảo Vân lại không biết tranh giành gì cả, hai người kết hôn gần năm năm mà bụng của cô vẫn không động đậy gì, nhà họ Ngô vốn đã không thích cô, bây giờ họ càng ghét cô hơn.
Nếu cô không mang thai được thì e rằng cuộc sống của cô càng ngày càng khó khăn hơn.
Cô đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần, trên báo cáo kiểm tra ghi rõ cô không có vấn đề gì, lần trước cô chọc giận Ngô Thu Dương để hắn đi kiểm tra cùng mình.

Kết quả Ngô Thu Dương cũng bình thường, nhưng hai người bình thường lại không thể sinh con với nhau, thật kỳ lạ!
Thấy Trần Niên Niên được mọi người vây quanh, Trần Xảo Vân càng buồn hơn.
Nếu như cô chọn người thích mình ở quê thay vì lên thành phố níu kéo Ngô Thu Dương thì cuộc sống của cô bây giờ có khác hay không?
Nghĩ đến công việc đồng áng hướng mặt cho đất hướng lưng cho trời, Trần Xảo Vân lập tức lắc đầu.
Nếu có thể quay lại lần nữa, cô vẫn sẽ quyết định như vậy.

Ước mơ cả đời của cô là lấy một người trong thành phố, cuộc sống hiện tại tuy khổ sở nhưng vẫn tốt hơn trước rất nhiều, cô cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Xe của nhà Trần Niên Niên đi xa dần, Trần Xảo Vân quay đầu đi về hướng ngược lại.

Cô không biết cuối con đường đó là gì nhưng cô sẽ tiếp tục bước đi.
Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui