Dịch: Trâu Lười
Tháng 10, tin tức về việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học được đăng tải trên các trang báo cả nước.
Ở các con phố, ngõ hẻm đều có người bàn tán chuyện này.
Những người dân ở thôn Trần Gia Loan đều cảm thán, lúc đầu kỳ thi tuyển sinh đại học cách những người nông dân này rất xa, nhưng bầu không khí chăm chỉ học tập của nhóm thanh niên trí thức này vẫn ảnh hưởng đến họ.
Trong khoảng thời gian này, công việc trong ruộng cũng không có bao nhiêu, dù sao lòng của những thanh niên trí thức này đã bay xa rồi, Trần Phú Quốc quyết định cho bọn họ nghỉ làm luôn để họ tập trung vào việc học.
Đến lúc đó nếu thi đỗ đại học thì họ cũng giúp đội ngũ sản xuất tăng thêm thể diện.
Sau khi giải quyết mọi chuyện xong, Trần Niên Niên liền ở nhà chăm chỉ ôn bài.
Lúc ba người họ nói chuyện thi đại học với Tôn Tuệ Phương, bà rất ngạc nhiên.
Bà là người dễ thỏa mãn, hiện tại điều kiện gia đình rất tốt, Trần Thiên Hoằng cũng lấy được một người vợ, nếu có con thì viên mãn rồi.
Lúc đầu bà nghĩ mình có thể yên tâm ở nhà trông cháu, ai ngờ hai người kết hôn lâu như vậy mà bụng của Đào Tiểu Điềm vẫn chưa động đậy.
Bây giờ còn phải dành thời gian ôn tập, vậy thì không có thời gian để sinh con nữa.
Tôn Tuệ Phương thở dài, năm nay Trần Thiên Hoằng 27 tuổi, bà không biết hắn phải đợi bao lâu nữa mới được lên chức bố.
Nhưng bà đều để những lời này ở trong lòng không nói ra.
Con cái lớn có suy nghĩ riêng, có nhiều chuyện bà cũng không quản được.
Sóng to gió lớn gì bà cũng trải qua rồi, còn cái gì mà bà không tiếp nhận được chứ.
Ba đứa không gấp thì cô bà cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Thật ra Đào Tiểu Điềm cũng cảm thấy áp lực về việc sinh con, có một người vợ trong đội sản xuất cưới cùng thời gian với cô, bây giờ bụng cô ấy to lắm rồi, mà cô cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, không có phản ứng gì.
May mà người trong nhà không nói gì nên cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Đào Tiểu Điềm cảm thấy may mắn.
Cô và Trần Thiên Hoằng đang tập trung ôn tập, thật sự không có sức để chú ý đến việc kia.
Cô quyết định chờ thi đại học xong rồi tính chuyện đẻ con sau.
Kiến thức trong sách giáo khoa không giống đề thi đại học lắm, những thanh niên trí thức kia đều nhờ người trong huyện thu thập tài liệu cho họ.
Chu Tử Cừ cũng cố gắng tìm được bộ tài liệu ôn tập tương tự như kỳ thi tuyển sinh đại học cho Trần Niên Niên.
Như vậy Trần Niên Niên cũng không phải đi đường vòng nhiều.
Tài liệu quý giá như vậy chỉ có một bản, tính thêm Trần Đại Tráng, 4 người họ cùng nhau dùng chung.
Biết Trần Niên Niên có tài liệu ôn tập, đám thanh niên trí thức đều hâm mộ.
Bọn họ lên thị trấn mua một ít thịt đưa cho nhà Trần Niên Niên, thuận tiện hỏi cô có thể cho bọn họ mượn tài liệu để xem không.
Trần Niên Niên không từ chối, cô đưa tài liệu cho Đổng Minh Viễn: “Tôi cho cậu hai ngày, cậu chép hết nội dung trong này lại rồi tranh thủ trả lại cho tôi.”
Đổng Minh Viễn đến mượn tài liệu cảm thấy mình giống như nhận được một kho báu lớn, hai tay hắn cầm tài liệu kích động nói: “Đồng chí Trần Niên Niên, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Cô chỉ tiện tay mà thôi, nhóm thanh niên trí thức này cũng không dễ dàng, có thể giúp được cô sẽ giúp.
Hai ngày sau, Đổng Minh Viễn trả lại tài liệu ôn tập đúng hạn, trong tài liệu có rất nhiều dạng câu hỏi giúp bọn họ ôn tập tốt hơn, bọn họ cũng biết trọng tâm ôn tập ở chỗ nào.
Từ nhỏ Trần Đại Tráng đã không thích đọc sách, khi học cùng trường với Chu Tử Cừ, hắn cũng không nghiêm túc lắm.
Bây giờ nhìn đề bài trong sách, hắn thật sự bó tay toàn tập.
May mà Trần Niên Niên vẫn luôn giúp đỡ hắn.
“Tiên nữ, cô thật lợi hại.
Tôi tốt nghiệp cấp ba còn không học giỏi bằng học sinh tốt nghiệp cấp hai như cô nữa.”
Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm cũng rất ngạc nhiên, cách giải của Trần Niên Niên giúp họ hiễu bài dễ hơn nhiều.
Trần Thiên Hoằng nghĩ thầm, tại sao hắn không biết em gái mình lại ham học như này nhỉ?
“Nếu cậu không ăn không ngủ ôn tập mỗi ngày như tôi thì cậu cũng trở nên lợi hại thôi.”
Cô không thể nói cô học hết cấp ba được.
Mặc dù đề thi hơi khác nhưng đối với Trần Niên Niên mà nói thì nó thật sự không khó.
Cô cố gắng ôn tập để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi.
Khoảng thời gian còn lại, ngày nào họ cũng đắm chìm trong đống tài liệu ôn tập, buổi tối họ lại khêu đèn dầu cố gắng ghi nhớ hết kiến thức vào đầu.
Ngày thi đến dần, áp lực của Trần Thiên Hoằng càng ngày càng lớn, hắn nằm trên giường mà không ngủ được.
Hắn coi kỳ thi tuyển sinh đại học lần này là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh của mình, sau khi ôn tập lâu như vậy, nếu hắn không đỗ thì phải làm sao?
Đào Tiểu Điềm uốn éo trong ngực hắn nói nhỏ: “Anh Thiên Hoằng, anh lại không ngủ được à?”
Trần Thiên Hoằng vỗ lưng cô: “Không sao đâu, anh đi ngủ ngay đây.”
Đào Tiểu Điềm ngáp một cái, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Khi Trần Thiên Hoằng nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, trên mặt hắn nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn không biết nên nói cô gái này tự tin hay là không tim không phổi nữa.
Nhưng cứ vui vẻ không phiền não như cô lại tốt.
Trần Thiên Hoằng thở sâu, vì Đào Tiểu Điềm, hắn phải thi đỗ đại học mới được.
Trần Niên từng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nên tâm lý của cô đã được rèn luyện từ sớm rồi.
Cô không thấy khẩn trương hay lo lắng như Trần Thiên Hoằng và những người khác.
Mỗi ngày đến giờ ôn bài, Trần Niên Niên sẽ cổ vũ bọn họ một phen để giúp họ ổn định tâm lý.
Đến ngày thi, Tôn Tuệ Phương dậy từ sáng sớm luộc trứng và nướng bánh cho bọn họ ăn, bà không hiểu gì cũng không giúp được gì nhiều, bà chỉ mong tất cả bọn họ đều thi đỗ.
Bởi vì lần này không có giới hạn về tuổi tác và trình độ học vấn nên trong thôn Trần Gia Loan có rất nhiều người tham gia.
Bọn họ cũng biết mình có bao nhiêu phân lượng, chắc chắn họ sẽ không thi đậu đại học nhưng đến trải nghiệm kỳ thi tuyển sinh đại học cũng tốt.
Địa điểm thi được tổ chức ở trong trường học của công xã, nhóm người mang giấy chứng nhận của đội sản xuất và phiếu đăng ký dự thi vào trường học.
Số báo danh của bọn họ khác nhau nên phòng thi cũng khác nhau.
Độ tuổi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không giống nhau, từ thiếu niên mười mấy tuổi đến ba mươi tuổi đều có, thậm chí nghề nghiệp của họ cũng khác nhau.
Nhưng nụ cười trên khuôn mặt của mọi người đều giống nhau, tràn đầy niềm hy vọng.
Sau hai ngày, kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc.
Khi họ trở về nhà, Trần Niên Niên không hỏi bọn họ thi như thế nào nhưng nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của Trần Thiên Hoằng và gương mặt tàn đầy ý cười của Đào Tiểu Điềm thì cô cũng đoán được bọn họ đều làm rất tốt.
Ngay cả Trần Đại Tráng cũng cảm thấy mình đạt tiêu chuẩn không thành vấn đề.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy, có rất nhiều thanh niên trí thức trong đội sản xuất xám xịt mặt mày, thậm chí có người khóc đỏ cả mắt.
Ví dụ như Hách Nguyệt Quế, lúc Đổng Minh Viễn cho mọi người mượn lại tài liệu ôn tập mà hắn mượn được ở chỗ Trần Niên Niên, cô ỷ vào việc mình cũng có tài liệu ôn tập nên không quan tâm.
Cô nghĩ nhỡ Trần Niên Niên cố ý đưa tài liệu làm bọn họ hoang mang thì làm sao bây giờ.
Người tham gia kỳ thi đại học đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, ai lại vô tư chia sẻ tài liệu ôn tập của mình cho người khác chứ.
Giống như cô, có người trong phòng ngủ mượn tài liệu của cô, cô cũng không vui lắm.
Ai ngờ hai quyển tài liệu lại chênh lệch lớn như vậy.
Có rất nhiều đề bài trên giấy mà cô chưa thấy lần nào, chắc chắn lần này cô thi trượt rồi.
Cảnh tượng này tình cờ để người dân trong đội sản xuất nhìn thấy, mọi người đều xúm lại hỏi bọn họ thi thế nào.
Điểm số chưa công bố nên không có ai dám nói trước hết, mấy người kia đều nói mình thi không được.
Khi Trần Thiên Hoằng được hỏi, hắn cũng khiêm tốn nói: “Bình thường thôi ạ, có một vài câu hỏi làm không tốt lắm.”
Những người xung quanh nhìn thanh niên trí thức khóc đỏ mắt ở phía sau, họ đảo mắt liền biết Trần Thiên Hoằng đang có gữ mặt mũi cho mình đây mà.
Có người vỗ vai bảo: “Dân quê như chúng ta thi trượt là chuyện bình thường, cháu đừng buồn quá, đến lúc đó cháu tiếp tục làm thầy giáo trong đội sản xuất của chúng ta là được rồi, cuộc sống vẫn tốt.”
“Nói thì nói thế, nhưng thật tiếc cho Niên Niên, công việc ở trong huyện tốt như vậy mà con bé lại xin nghỉ.
Nếu không thi đỗ đại học thì tổn thất lớn rồi.”
“Có câu nói ngàn vàn khó mua.
Niên Niên đúng là hấp tấp mà, có phải muốn thi đại học là thi được đâu.”
Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng bất lực liếc nhau, họ không biết mình nói câu gì mà nhóm người này lại nghĩ họ thi trượt.
Chờ có điểm, những người này sẽ biết cô thi tốt như thế nào.
Dân quê thì sao chứ, dân quê như cô đây còn làm tốt hơn người trong thành phố đó.
Trần Niên Niênn rất tự tin.
Có thể cô không đỗ thủ khoa của tỉnh nhưng cô nhất định có thể giành được vị trí đứng đầu của huyện nhỏ này.
Về đến nhà, Tôn Tuệ Phương lo lắng hỏi: “Thi thế nào rồi?”
“Mẹ yên tâm đi ạ, không có vấn đề gì đâu.” Đào Tiểu Điềm tự tin nói.
“Ôi, vậy thì quá tốt rồi.” Tôn Tuệ Phương chắp tay lại lẩm bẩm: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ…”
“Kết quả vẫn chưa có đâu, chúng ta đừng nên vui mừng quá sớm.”
Mặc dù Trần Thiên Hoằng nắm chắc kết quả nhưng chưa có kết quả chính thức, hắn cũng không dám tự tin.
Tôn Tuệ Phương gật đầu: “Dù bài kiểm tra có tốt hay không thì cũng qua rồi.
Trong khoảng thời gian này các con vất vả rồi.
Nghỉ ngơi thật tốt rồi chờ kết quả công bố là được.”
Ở thành phố An Dương có mấy trường đại học trọng điểm, ba người Trần Niên Niên đã thảo luận xong, họ đều đăng ký nguyện vọng ở các trường đại học trong thành phố An Dương.
Không lâu sau, kết quả thi tuyển sinh đại học và giấy báo phát xuống, những người đang chờ xem chuyện cười của Trần Niên Niên đều bị vả mặt.
Cô không những thi đỗ đại học mà còn đánh bại nhiều người trở thành thủ khoa của tỉnh, thậm chí cô còn được lãnh đạo xã mang giấy báo trúng tuyển đến tận nhà.
Không ai nghĩ rằng trong cái thôn nhỏ như vậy lại xuất hiện thủ khoa của tỉnh.
Đội trưởng Trần Phú Quốc của đội sản xuất dính ánh sáng lớn, ông trở thành đối tượng được người khác lấy lòng khi lên công xã họp, nói không chừng đến lúc đó lãnh đạo còn khen thưởng và thăng chức cho ông.
Trần Niên Niên thực sự tăng thể diện cho ông mà.
Trần Niên Niên là một cô gái nông thôn như vậy nhưng lại có thể đánh bại rất nhiều người để trở thành nhà thủ khoa của tỉnh.
Hơn nữa cô vẫn còn là một học sinh trung học cơ sở, điều này không thể dùng tự lợi hại để miêu tả được, đây chính là là một thiên tài.
Trước kia còn có mấy người mỉa mai cô, bây giờ họ hoàn toàn ngưỡng mộ cô.
Hễ nhắc đến Trần Niên Niên, mọi người sẽ giơ ngón tay cái lên rồi tự hào nói: “Cô biết rồi chứ, thủ khoa năm nay của tỉnh là người trong đội sản xuất của chúng ta đấy.
Thật sự rất lợi hại.”
Lúc đầu Trần Niên Niên chỉ đoán mình chỉ đứng đầu huyện nhỏ này, ai ngờ cô lại trở thành thủ khoa của tỉnh.
Trần Niên Niên mặt dày nghĩ mình thật sự lợi hại mà.
Hehe, không biết Chu Tử Cừ biết tin tức này sẽ khen cô như thế nào đây.
Vào ngày thông báo được gửi xuống, Tôn Tuệ Phương vui đến phát khóc.
Bà nằm mơ cũng không ngờ hai đứa con của mình lại suất sắc như vậy, bà cũng không ngờ có một ngày nhà bà sẽ trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ và nể phục.
Ba mươi năm Hà Đông và ba mươi năm Hà Tây, lúc trước con trai bà què chân không lấy được vợ, con gái bà thì bị mọi người chế giễu vì khắc chồng nên không lấy chồng được.
Bây giờ ai dám nói những điều như thế này chứ.
Nếu hỏi ai là người khó chịu nhất trong đội sản xuất thì đó chính là Trần Thiên Lộc.
Đều là con cùng cha cùng mẹ, nhưng trong lúc vô tình hắn đã kéo giãn khoảng cách Trần Thiên Hoằng và Trần Niên Niên.
Bọn họ càng ngày càng giỏi chứng tỏ hắn thực sự là một kẻ ngốc.
Lúc cho Trần Quý Tài ăn cơm, hắn cũng không yên lòng.
Trần Quý Tài không ăn được cơm nên bất mãn kêu to, để gây chú ý với Trần Thiên Lộc, ông nhổ nước bọt về phía hắn.
Trần Thiên Lộc vội vàng đút cơm vào miệng ông, bởi vì quá bỏng nên Trần Quý Tài vung lên, cái bát rơi thẳng xuống đất.
Chăm sóc Trần Quý Tài lâu như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Trần Thiên Lộc cũng dần chuyển sang mất kiên nhẫn.
Bây giờ Trần Quý Tài còn hành hạ người khác như thế.
Trần Thiên Lộc ném thìa nói: “Không ăn thì thôi.
Ông nhìn ông bây giờ đi, là một người liệt còn oai te gì nữa.”
Ỷ vào việc Trần Quý Tài không nói được, Trần Thiên Lộc tiếp tục công kích ông: “Lúc trước mẹ tôi ở nhà, cuộc sống thoải mái bao nhiêu, nhưng ông nhất định phải đánh bà rồi đuổi bà ra ngoài.
Ông nhìn cuộc sống bây giờ của họ như thế nào đi, còn tôi đi theo ông thì phải sống thế này.
Biết thế lúc trước tôi đã đi theo mẹ rồi.
Chưa cần nói giàu sang phú quý nhưng ít nhất không phải lo cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.”
Trần Thiên Lộc càng nghĩ càng tức giận, tại sao hắn lại ngu ngốc đến mức châm ngòi để Tôn Tuệ Phương và Trần Quý Tài ly hôn chứ.
Bây giờ hắn không có cái gì thì thôi đi, hắn còn bị Trần Quý Tài làm liên lụy theo.
Vừa nhìn thấy Trần Quý Tài, Trần Thiên Lộc lại tức giận.
Hắn đứng bật dậy chửi bới rồi bỏ đi.
Trần Quý Tài rất đói nhưng ông không làm gì được, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thiên Lộc rời khỏi nhà.
Nghĩ đến cuộc sống hai năm trở lại đây, nước mắt của Trần Quý Tài không tự chủ rơi xuống.
Giờ phút này, ông thực sự hối hận.
Báo ứng, tất cả đều là báo ứng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...