Dịch: Trâu Lười
Trần Niên Niên phải xử lý các loại nguyên liệu làm từ trái cây, lúc này trái cây tươi được coi là hàng hiếm, có rất nhiều loại trái cây Trần Niên Niên không thấy bán được trên thị trường, thậm chí trong cung tiêu xã cũng không có.
Bình thường thèm thì chỉ có thể lên núi hái quả dại ăn.
Bây giờ chưa có công nghệ vận chuyển bảo quản lạnh, thời tiết nắng nóng như thế này sẽ rất khó bảo quản hoa quả tươi, do đó đóng gói thành đồ hộp là một lựa chọn rất tốt.
Các loại trái cây đóng hộp phổ biến nhất được sản xuất tại nhà máy này là đào vàng, quýt và lê.
Những loại trái cây này không cho thêm bất kỳ chất bảo quản nào và không có thuốc trừ sâu nên trông chúng không được đẹp như Trần Niên Niên nghĩ.
Việc lựa chọn nguyên liệu cũng rất đặc biệt, phải phân loại trái cây tươi, nguyên vẹn, không bị sâu bệnh cắn.
Những loại trái cây này được đóng hộp vận chuyển sang các tỉnh khác nên phải chọn lựa kỹ càng, không thể xuất hiện lỗi nào cả.
Còn những quả xấu kia đương nhiên không thể vứt bỏ như vậy được.
Đối với những loại trái cây thứ quý hiếm như vậy, xưởng sẽ lấy phần thịt ngon ở bên trong sau đó đóng thành đồ hộp loại 2 bán cho cung tiêu xã với giá rẻ hoặc bán cho công nhân nội bộ của xưởng, mỗi người mua một ít mang về nhà cũng được.
Công việc chọn lựa nguyên liệu không khó, chỉ cần lãnh đạo không đến xưởng kiểm tra, bọn họ còn có thể vớt được ít chất béo.
Có mấy lần Trần Niên Niên thấy những công nhân này lén nhét hoa quả vào trong túi của họ.
Trần Niên Niên không đồng ý cách làm này, nhưng cô sẽ không ngu ngốc đứng lên và ngăn chặn điều đó.
Tất cả mọi người đều làm như vậy, chỉ có cô không làm nên mọi người đều thấy cô khác người.
Liễu Quý Hoa nói cho cô biết, lãnh đạo bên trên đã ngầm chấp thuận cho họ làm chuyện này rồi.
Bởi vì những công nhân này đều có ý thức lấy những quả xấu, những quả còn nguyên vẹn thì không ai động đến.
Lợi nhuận của quả xấu thấp nên lãnh đạo cũng lười quản.
Hôm đó tan làm, Liễu Quý Hoa cứng rắn nhét hai quả lê vào túi Trần Niên Niên.
Chắc là do trong quá trình vận chuyển bị đè ép nên hai quả lê này không được chọn.
“Mọi người đều lấy, cháu mà không lấy thì người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ.
Bọn họ sẽ nói xấu sau lưng cháu, bọn họ bảo cháu là đồ ngốc, còn bày đặt ra vẻ thanh cao.
Cuối cùng tất cả đều xa lánh cháu, sao cháu ngốc như vậy chứ.”
Ngoài việc nghĩ đến mấy hộp kem của Trần Niên Niên, Liễu Quý Hoa cũng thân quen với cô, bà thấy cô là người tốt nên muốn chỉ điểm vài câu cho cô.
Trần Niên Niên không phải giả vờ thanh cao, chẳng qua là cô không muốn ăn mấy quả xấu này.
Nếu cô giữ lại mang về cho người trong nhà thì nó còn nát hơn.
Nhưng Liễu Quý Hoa nói đúng, lãnh đạo đã ngầm chấp thuận chuyện này rồi, chuyện này không phải là chuyện đáng xấu hổ nữa, cô cũng phải làm dáng một chút mới được.
“Dì, cháu biết rồi, do cháu mới đến nên cháu sợ lãnh đạo nhìn thấy ảnh hưởng sẽ không tốt.”
Liễu Quý Hoa lấy thêm hai quả trong túi của bà ra: “Có gì mà không tốt chứ, đừng nhìn mấy quả này xấu, ăn rất ngon đấy.
Chúng ta cũng tình cờ làm chuyện này nên mới nhặt được món hời lớn như vậy.
Đổi lại là người khác, họ muốn ăn cũng không ăn được đâu.”
Đây là sự thật, bình thường những công nhân này quản trái cây rất chặt, nếu không thuộc tổ của họ thì không được ăn trái cây đấy.
Sau một thời gian tiếp xúc với Liễu Quý Hoa, bà chăm sóc Trần Niên Niên rất tốt.
Trong quá trình chung đụng, thỉnh thoảng bà cũng giục Trần Niên Niên nhập kem dưỡng da.
Trần Niên Niên cũng không nói cho bà biết, nghe nói việc kiểm tra vượt biên ở bên Hồng Kông càng ngày càng nghiêm ngặt, hiện tại không có người quen ở bên đó, hàng hóa thực sự rất khó xử lý.
Cô phải tìm thời gian đi hỏi Tam Gia mới được.
Tam Gia đang buôn bán dụng cụ ngũ kim trong khoảng thời gian này, đây là ý tưởng mà Trần Niên Niên nói cho hắn.
Các cửa hàng phần cứng ở phía nam không bán được mấy thứ đó nhưng phía bắc thì tương đối khan hiếm, nếu vận chuyển dụng cụ ngũ kim từ phía nam ra phía bắc bán thì lợi nhuận kiếm được không ít đâu.
(Dụng cụ ngũ kim: Đó là những vật liệu được tạo nên từ 5 loại kim loại chính là đồng, sắt, nhôm, inox và titanium, ví dụ như khóa cửa, chốt cài, kìm, búa, cưa, tua vít,…)
“Niên Niên, hôm nay được nghỉ, chúng ta đến trung tâm mua sắm của huyện tham quan đi.”
Bây giờ Chu Tử Cừ là cánh tay phải của quản lý nhà máy, hai ngày nay hắn vừa được nhận lương nên hắn muốn mua ít đồ cho Trần Niên Niên.
Chu Tử Cừ không quên việc Trần Niên Niên đã chuộc lại chiếc đồng hồ cho hắn, số tiền kia không hề nhỏ.
Lần trước hắn có đề cập đến việc trả lại tiền cho Trần Niên Niên nhưng cô không nhận.
Dựa vào mối quan hệ của hai người, họ không cần khách sáo như vậy nữa.
Nhưng Trần Niên Niên bỏ nhiều tiền cho hắn như vậy, trong lòng hắn vẫn băn khoăn.
Trần Niên Niên chỉ lên huyện mấy lần, lần trước cô đến huyện bán kem dưỡng da cũng rất vội vàng, cô chưa bao giờ ghé qua mấy trung tâm mua sắm quốc doanh.
Nghe Chu Tử Cừ nói, Trần Niên Niên thấy hứng thú: “Được, trung tâm mua sắm cách xa đây không?”
Chu Tử Cừ nói: “Không xa lắm, đi bộ tầm nửa tiếng là đến.
Nếu em thấy mệt, anh sẽ mượn xe đạp của quản lý nhà máy đi.”
Trần Niên Niên vội vàng lắc đầu: “Em cũng không phải người được nuông chiều từ bé, đoạn đường này tính là gì.
Không có chuyện quan trọng thì đừng nên mượn xe của người ta.”
Nợ tình cảm khó trả nhất, Trần Niên Niên nghĩ ngợi, đợi một thời gian nữa cô sẽ mua một chiếc xe đạp.
Phần lớn các nhà máy đều có hai ngày nghỉ cuối tuần nên hôm nay các trung tâm thương mại quốc doanh rất náo nhiệt.
Dù ở niên đại nào thì cách ăn mặc của người nông thôn và người thành thị cũng khác hẳn nhau, dù mặc kiểu dáng đơn giản nhất thì người thành thị vẫn mặc đẹp hơn một chút.
Trong cửa hàng quần áo có mấy kiểu dáng mới, rất nhiều cô gái trẻ tụ tập xung quanh để chọn lựa, thậm chí họ còn tranh nhau một bộ quần áo đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Trần Niên Niên là một người hiện đại, những bộ quần áo này ở trong mắt cô cũng bình thường thôi, đáng tiếc cô không biết may quần áo, nếu không cô đã thiết kế mấy kiểu quần áo phương Tây bán rồi.
“Niên Niên, em có thích bộ nào không?”
Đây là lần đầu tiên Chu Tử Cừ đi mua sắm cùng con gái, hắn không biết nên mua gì cho Trần Niên Niên.
Chu Tử Cừ nghĩ, những cô gái kia rất thích mấy bộ quần áo mới này, Trần Niên Niên cũng tầm tuổi bọn họ, chắc cô cũng nó.
Trần Niên Niên không muốn tranh giành quần áo với họ: “Em không thích mấy kiểu này, chúng ta đi thôi.”
Mấy cô gái trẻ nghe xong trợn tròn mắt, đây là mẫu mới ra mắt năm nay, cả huyện chỉ có mấy cái, người dân trong huyện còn không có cơ hội nhìn thấy đâu.
Giọng điệu cô gái thật lớn, thế mà cô không thích phong cách thời trang này, không biết đồ nhà quê này từ đâu tới.
Mấy người đang chọn quần áo quay đầu nhìn, họ đang muốn chế giễu thì đột nhiên chết lặng khi nhìn thấy Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ.
Tuy hai người ăn mặc giản dị nhưng khí chất lại không tầm thường, người có thể nói những lời như vậy thì chắc chắn họ đã nhìn thấy rất nhiều nên bọn họ thật sự cho rằng kiểu dáng đó không đẹp.
Hai cô gái đang đánh nhau đột nhiên cảm thấy bộ váy này không đẹp như vừa nãy, có lẽ mặc lên người cũng không đẹp.
Chu Tử Cừ không có suy nghĩ gì trong lòng, hắn còn định chờ lần sau viết thư cho Hứa Vĩnh Ngôn hỏi cậu ta xem ở An Dương có quần áo đẹp gì không, lúc đó có thể gửi qua đây.
“Anh biết những bộ quần áo này không hợp ý của em nhưng ở huyện chỉ có một trung tâm mua sắm này thôi, em mua tạm hai bộ đi.”
Trần Niên Niên không quá kén chọn, chờ mấy cô gái kia mua xong, cô mới mua mấy kiểu còn lại.
Nhưng phải công nhận áo sơ mi sợi tổng hợp mặc thoải mái hơn quần áo bằng vải đay thô ráp nhiều, màu sắc tươi sáng không bị nhăn, do đó nó đắt tiền hơn quần áo bình thường nhiều.
Trước kia ở nông thôn, Trần Niên Niên kiếm được tiền nhưng vẫn phải lén lút vì sợ người ta biết mình phát tài.
Bây giờ đến huyện, Trần Niên Niên cũng không muốn bạc đãi bản thân mình nữa.
Quần áo và giày dép có rất nhiều kiểu, sau khi nhân viên bán hàng đóng gói xong, Trần Niên Niên đang định trả tiền thì Chu Tử Cừ đã đưa tiền ra trước rồi.
Ở thời hiện đại, bạn trai trả tiền mua đồ cho bạn gái là chuyện bình thường, nhưng ở niên đại này thì hơi kỳ lạ.
Nhân viên bán hàng cũng lẩm bẩm trong lòng, mấy bộ quần áo này không ít đâu, hai người bọn họ còn đang yêu nhau thôi, đúng là dám bỏ nha.
Chu Tử Cừ rất vui, hắn chỉ sợ đồ tặng Trần Niên Niên không tốt, chứ đắt hay không cũng không quan trọng.
Sau này hắn sẽ tặng nhiều thứ quý giá hơn cho Trần Niên Niên, những thứ này thì tính là gì.
Đây là tấm lòng của Chu Tử Cừ, Trần Niên Niên nhất định sẽ không từ chối vào lúc này, sau khi suy nghĩ xong, cô dẫn Chu Tử Cừ sang khu quần áo nam.
Cô tự tay chọn mấy cái áo sơ mi cho Chu Tử Cừ.
Trần Niên Niên luôn cảm thấy đàn ông mặc âu phục rất đẹp, đặc biệt là những người không thể tìm ra khuyết điểm trên khuôn mặt như Chu Tử Cừ.
Nếu ở thời của cô, họ chỉ cần sửa soạn lại một chút là có thể ra mắt rồi.
Lúc này không có âu phục nên tìm quần áo khác phù hợp hơn vậy.
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Trần Niên Niên vui vẻ chỉ vào túi quần áo của Chu Tử Cừ nói: “Nếu lần sau đi dạo tiếp, hai chúng ta sẽ mặc cái áo sơ mi trắng này.”
Chu Tử Cừ không hiểu: “Tại sao phải mặc cái này?”
Trần Niên Niên cười không nói, hai cái áo này có kiểu dáng giống nhau và cả hai đều là màu trắng nên cô trực tiếp coi chúng là đồ đôi.
Chu Tử Cừ không hiểu cô đang cười cái gì, nhưng Trần Niên Niên đã nói nhưu vậy thì hắn nhất định làm như thế.
Hai người tiếp tục đi dạo quanh huyện, một tay Chu Tử Cừ xách túi, một tay nắm tay Trần Niên Niên, hai người giống như một cặp tình nhân bình thường, thoải mái, tự do và ngọt ngào.
Nếp sống ở huyện cởi mở hơn ở nông thôn, mấy đôi yêu nhau nắm tay nói chuyện to nhỏ ở mọi nơi nên không có ai thấy hai người khác lạ.
“Chu Tử Cừ, anh có biết chợ đen của huyện ở đâu không?” Trần Niên Niên làm việc ở xưởng được một tuần, cô học được cách làm đồ hộp, từ đó con sâu tham ăn trong bụng cô lạo nổi lên, cô rất muốn làm hoa quả ướp lạnh ăn thử.
Chu Tử Cừ lắc đầu, hắn cũng không phải thần tiên, sao hắn có thể biết chợ đen ở đâu được.
Hắn chỉ đến sớm hơn Trần Niên Niên một tháng, cả tháng này ngày nào hắn cũng ngồi nghiên cứu máy móc trong nhà máy, làm sao hắn có thời gian ra ngoài tìm hiểu những điều này.
Huyện lớn hơn thị trấn nhiều, không có ai dẫn đường thì nhất định không tìm được chợ đen.
Trần Niên Niên nghĩ mình vẫn nên tìm một người đáng tin cậy để nhờ mới được.
Hai người đi dạo quanh huyện một vòng, họ không tìm thấy chợ đen lại đụng phải người bán hoa quả.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được mang đồ ra đây bán, sao không nghe hả? Phần tử xấu xa như ông thì nên ở nhà đi, không có việc gì thì vào huyện làm gì hả? Ông nhìn mấy thứ của ông đi, ai nguyện ý mua chứ.”
Lão nông khom người nhét mấy quả vừa tròn vừa to vào túi của người đàn ông: “Xin thương xót cho tôi, trong nhà tôi thật sự không có gì để ăn cả.
Nếu tôi không muốn làm gì đó thì không thể vượt qua được.”
Ở niên đại này đầu cơ trục lợi là tội lớn, nhưng người nông dân bán một ít đồ tự trồng của nhà thì không có ai quản.
Người đàn ông không nhịn được lườm ông, hắn lấy một quả trong túi mình ra.
“Nếu còn có lần sau nữa thì tôi không nói chuyện dễ như vậy đâu, mau bán xong rồi lăn đi.” Nam nhân lau qua trái cây rồi cho vào miệng ăn.
Ông lão nông dân khom người nói cảm ơn, ông chờ người đàn ông kia đi xa mới đứng thẳng người lên.
Có thể là do làm việc lâu ngày mà lưng không còn duỗi thẳng được nữa, toàn thân gầy gò chỉ còn một lớp da, khuôn mặt đen sạm đầy nếp nhăn, đôi mắt trũng sâu xuống mang theo nỗi buồn.
Ông cầm trái cây bị người đàn ông kia làm loạn lên xếp gọn lại, thi thoảng có người đi ngang qua nhìn ông, ông cười ngượng ngùng hỏi họ có mua quả hồng không.
Thời buổi này rất ít khi được trái cây tươi, đáng nhẽ rổ hồng của ông sẽ bán được rất nhanh nhưng ở đây không có người đến mua mấy.
Có nhiều người vừa thấy lão nông này liền tránh ra xa.
Trần Niên Niên cảm thấy kỳ quái, cô đứng sang một bên nhìn một lúc lâu mới hỏi: “Sao hồng ngon như vậy mà không có người mua?”
Đôi mắt của Chu Tử Cừ hiện lên sự căm hận: “Em nhìn kỹ xem, trên tay ông lão đeo một cái phù hiệu màu đỏ.”
Khi đó nhà hắn cũng bị tịch thu tài sản và đeo phù hiệu đỏ nên Chu Tử Cừ không vui nổi.
Trần Niên Niên nhìn phù hiệu đỏ trên tay lão nông, sau khi Chu Tử Cừ giải thích, giờ cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những người khác sợ dính vào ông lão sẽ gặp đen đủi nhưng Trần Niên Niên không sợ, cô kéo Chu Tử Cừ đi đến chỗ ông lão.
Lão nông nhìn thấy bọn họ tới thì nở nụ cười giản dị: “Cháu gái, cháu muốn mua hồng sao? Ông mới hái từ trên cây xuống, vẫn còn tươi lắm, nếu cháu mua ông sẽ bán cho cháu 8 phân 1kg, không cần phiếu.”
Vốn dĩ ông muốn bán 1 mao 1kg nhưng người mua ít quá, trong lòng ông bắt đầu nóng nảy.
Người trong nhà vẫn đang chờ ông bán lấy tiền mua lương thực mang về, nếu ông không bán được thì cả nhà sẽ chết đói.
Mẹ già còn đang bệnh nằm trên giường, sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy cuộc đời vô vọng như vậy.
Trần Niên Niên cười: “Ông à, hồng rất tươi, đây là hồng nhà mình trồng sao?”
Lão nông gật đầu: “Nhà ông tự trồng, mấy mẫu liền đó, không bán thì hỏng hết.”
Vừa nghe vậy, mắt Trần Niên Niên lập tức mở to, cô không tin được mà.
Lúc này nông thôn còn chưa đổi mới, nghề chăn nuôi và trồng cây vẫn chưa phát triển, nông dân nghe công xã bảo trồng cái gì thì trồng cái đấy thôi.
Đối với những loại trái cây như thế này, người trồng nhiều nhất cũng chỉ trồng trong vườn nhà mình, hơn nữa cây có thể ra trái hay không còn phụ thuộc vào may rủi, sao ông ấy có thể trồng vài mẫu được chứ?
Nhìn vẻ mặt của Trần Niên Niên, ông lão biết cô không tin.
Dù sao bây giờ cũng không có ai mua hồng, ông liền nói chuyện trong nhà với Trần Niên Niên.
Thì ra lão nông này ở một cái thôn gần huyện thành, lúc trước gia đình ông là địa chủ, cực kỳ oai phong.
Về sau địa chủ bị dân nghèo đánh đập, gia đình ông trở thành kẻ xấu bị mọi người chửi bới, đánh đập, ném trứng thối, rau thối mọi lúc mọi nơi nhưng gia đình ông không thể đánh trả.
Phần ruộng mà gia đình cho thuê ban đầu cũng bị người ta phân chia hết, trong nhà chỉ còn lại mấy mẫu trông trái cây.
Mà mấy loại cây ăn quả này cũng bị người dân địa phương phá hỏng gần hết.
Sau khi hồng chín, mấy đứa trẻ ăn nhiều quá bị đầy bụng, nôn mửa, những người kia lại đến nhà ông đập phá một trận, bây giờ trong già không còn cái gì nữa.
Chu Tử Cừ hỏi: “Công xã không bảo người đến thu mua sao?”
Lão nông thở dài: “Không có.”
Những người này chỉ đến đòi tiền, ai tìm người mua giúp họ chứ, cho dù thực sự có người mua thì số tiền kia cũng không đến tay ông.
Tâm trạng của Trần Niên Niên rất phức tạp, cô không biết nói gì nữa.
Chưa nói đến việc lão nông này có đáng thương hay không, chỉ nghĩ đến việc mấy quả hồng kia chín thối trên cây cũng thật đáng tiếc.
Trần Niên Niên cầm quả hồng lên nhìn: “Ông ơi, ông có thể dẫn chúng cháu đi xem rừng cây ăn quả của ông được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...