Dịch: Trâu Lười
Trần Niên Niên nhìn hắn: “Em nên thưởng cho anh.”
Chu Tử Cừ chỉ thuận miệng nói thôi, hắn nghe thấy Trần Niên Niên nói vậy thì vui vẻ hỏi: “Vậy em định thưởng cái gì?”
Trần Niên Niên ngoắc ngoắc ngón tay thần thần bí bí nói: “Anh lại đây.”
Chu Tử Cừ ngoan ngoãn đi tới, hắn nghiêng người đứng ở bên cạnh Trần Niên Niên: “Cái gì?”
Mặc quần áo bình thường đến đâu cũng không thể che được hết khí chất của Chu Tử Cừ.
Hắn có một khuôn mặt điển trai và thân hình cao thẳng.
Lúc đứng cạnh Trần Niên Niên, cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát trên người hắn.
Trần Niên Niên cũng quên mất mình đang muốn nói gì, nhìn làn da trắng mịn của Chu Tử Cừ, ma xui quỷ khiến, cô tiến lại gần.
Chu Tử Cừ chỉ cảm thấy thứ gì đó chạm vào má của hắn, mềm mại ẩm ướt, vừa chạm vào liền tách ra.
Đó là một nụ hôn ngắn ngủi và dịu dàng.
Nếu không phải cảm giác quá chân thực, Chu Tử Cừ sẽ hoài nghi đó là ảo giác.
Chu Tử Cừ ngây ngốc đưa tay sờ mặt mình, hắn kinh ngạc nhìn Trần Niên Niên, cô đỏ mặt né tránh ánh mắt của hắn.
Chu Tử Cừ cười khúc khích: “Anh rất thích phần thưởng này.”
Trần Niên Niên xấu hổ khi hắn nhìn sang, cô ngượng ngùng đến mức muốn trốn vào rừng cây bên cạnh.
Cô nghĩ thầm, lá gan của mình rất lớn nha, hai người thân mật ở chỗ riêng tư không nói, hiện tại đang đi trên đường, bất cứ lúc nào cũng có người tới, nếu bị nhìn thấy, thật sự không biết phải làm sao mới tốt.
May mà lúc này không có ai đi trên đường.
“Đồ ngóc, anh còn cười cái gì, nhanh lên đi, em còn phải về nói cho người trong nhà biết nữa.”
Trần Niên Niên cố tình chuyển hướng chủ đề, Chu Tử Cừ cũng không đâm thủng nó.
Bây giờ hắn và Trần Niên Niên hoàn toàn trái ngược nhau, trước đây đều là hắn bị Trần Niên Niên trêu xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tai, rõ ràng rất thích nhưng vẫn ngượng ngùng.
Hai người ở bên nhau càng lâu, hắn chậm rãi buông lỏng, dù sao hai người cũng là người yêu của nhau, thân mật một chút cũng không có vấn đề gì.
Trần Niên Niên đi vài bước, cô thấy hắn không đi theo thì cố gắng kéo căng mặt, giả vờ bình tĩnh.
“Anh thất thần cái gì vậy, còn không đuổi theo đi!”
Chu Tử Cừ chạy tới, hai tai đỏ bừng nắm tay của cô.
Trần Niên Niên tránh vung vẩy một lúc, hắn lập tức đổi thành mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Đồng chí Trần Niên Niên, bây giờ chúng ta là người yêu của nhau, nắm tay cũng không có ai nói gì đâu.”
Chu Tử Cừ còn muốn làm động tác thân mật hơn nắm tay một chút nhưng hắn nghĩ Trần Niên Niên sẽ xấu hổ, lát nữa cô trực tiếp không để ý đến hắn thì xong.
Thật ra cứ như vậy là đủ rồi, hắn cũng không vội.
Trần Niên Niên cảm thấy hắn thật trẻ con, nắm tay cũng không có ai nói gì sao? Nếu bị người khác nhìn thấy, ngày mai bọn họ sẽ trở thành chủ đề bàn tán của người khác ngay.
Nhưng Trần Niên Niên cũng thấy Chu Tử Cừ nói đúng, bọn họ là người yêu đúng nghĩa, những người này không thể nói gì khác hơn ngoài trừ 1,2 câu ghen ghét mà thôi.
Bây giờ là lúc nhà nước khuyến khích tự do yêu đương, tư tưởng cũng không còn phong kiến như xưa, Trần Niên Niên từng thấy rất nhiều đôi thân thiết.
Những người này thích nói thế nào thì nói đi, đây là lần đầu tiên cô yêu đương, cô không muốn bản thân mình phải chịu uất ức.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy thoải mái hơn hăn, cô nắm chặt tay Chu Tử Cừ hơn.
“Anh có công lớn như thế, buổi tối em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”
Rau củ trong nhà đều chín rồi, Chu Tử Cừ lại có lộc ăn.
Chu Tử Cừ gật đầu, thật ra hắn cũng coi như nhẹ nhõm vì cuối cùng chỉ tiêu này có thể rơi vào tay Trần Niên Niên.
Hắn không thể trực tiếp đề cử cô nên hắn chỉ có thể đi đường vòng, Trần Niên Niên có thể đến nhà máy làm việc đồng với việc bọn họ không phải xa nhau lâu như vậy nữa.
Chu Tử Cừ đã lên kế hoạch này ngay từ khi đến nhà máy, hiện tại cuối cùng cũng thành công rồi, trong lòng hắn cực kỳ vui mừng.
Trong lòng Trần Niên Niên thì cảm thán hai người thật may mắn, trên đường đi không gặp ai cả.
Nhưng lúc gặp phải mấy cô gái đi từ đằng kia tới, Trần Niên Niên mới cảm thấy may mắn mình đến hơi sớm thì phải.
Trần Niên Niên đều biết mấy người này, ngoại trừ Trần Xảo Vân và Trần Hạ Thu ra còn có Trần Anh và Trần Tiểu Phượng.
Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy, hai bên vừa đi được hai bước thì đột nhiên Trần Hạ Thu quay đầu nhìn thoáng qua.
Cô thấy Chu Tử Cừ đang mỉm cười nói gì đó với Trần Niên Niên, cô chưa từng thấy gương mặt dịu dàng của Chu Tử Cừ như lúc này.
Trần Hạ Thu cắn môi nói: “Không biết thanh niên trí thức Chu thích cô ta ở điểm gì, chẳng lẽ anh ta không biết chuyện của Trần Niên Niên sao? Anh ta không sợ à?”
Trần Xảo Vân cũng nhìn sang, cô nói: “Ai bảo cô ấy xinh đẹp đâu, cô cho rằng đàn ông từ thành phố tới khác với những người kia sao, họ đều là người thô tục bị sắc đẹp mê hoặc mà thôi.”
Trần Hạ Thu không phục lắm: “Gương mặt đẹp cũng không thể ăn cơm được.
Nhìn hoàn cảnh của gia đình cô ta mà xem, nếu ai dính vào cô ta thì muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Trần Xảo Vấn có ý riêng nói: “Thanh niên trí thức Chu không thích nghe mấy lời đồn linh tinh bao giờ nên chắc anh ấy không biết chuyện của Trần Niên Niên đó.”
Hóa ra là vậy sao?
Thanh niên chí thức Chu bị Trần Niên Niên nhốt trong bóng tối nên không biết cô ta khắc chồng, ai thích cô ta liền không có kết cục tốt?
Nhất định là như vậy, nếu không phải bị Trần Niên Niên che mắt thì sao một nhân vật lạnh lùng như kia lại có thể cười dịu dàng như vậy chứ.
Không được, cô phải đi vạch trần bộ mặt thật của Trần Niên Niên.
Suy nghĩ này nảy mầm và sinh trưởng nhanh chóng trong đầu Trần Hạ Thu, trước khi Chu Tử Cừ và Trần Niên Niên đi xa, cô lập tức mở miệng gọi họ lại.
“Thanh niên trí thức Chu, anh chờ một lát, ta có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Tử Cừ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn tiếp tục kể những gì mình đã thấy ở trong huyện cho Trần Niên Niên nghe.
Trần Niên Niên cũng nghe thấy Trần Hạ Thu gọi nhưng Chu Tử Cừ không quan tâm đến họ thì cô cũng không đáp lại.
Trần Hạ Thu không vui, cô chạy đến trước mặt ngăn cản hai người lại.
“Trần Niên Niên, tôi có chuyện muốn nói với thanh niên trí thức Chu, cô có thể tránh sang một bên không?”
Trần Niên Niên không nói gì, cô chỉ cười như không cười nhìn Trần Hạ Thu.
Chu Tử Cừ nhăn mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đồng chí, làm phiền cô nhường đường một chút, cô đang cản đường chúng tôi rồi.”
Lúc này Trần Hạ Thu cực kỳ dũng cảm, cô hoàn toàn không có để ý đến vẻ mặt của Chu Tử Cừ: “Thanh niên trí thức Chu, tôi thật sự có chuyện muốn nói riêng với anh.”
“Tôi và đồng chí Trần Niên Niên không có bí mật gì cả.
Nếu cô thực sự muốn nói gì thì cô nói luôn đi.”
Câu trả lời này khiến Trần Hạ Thu không hài lòng chút nào, cô nghiêm túc nói: “Anh là người yêu của Trần Niên Niên sao? Chẳng lẽ anh không biết Trần Niên Niên khắc chồng à? Thanh niên trí thức Chu, tôi khuyên anh suy nghĩ thật kỹ đi, người trong thôn Trần Gia Loan chúng tôi đều biết chuyện này.
»
Trần Anh và Trần Tiểu Phượng cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, thanh niên trí thức Chu, anh đừng để cô ấy mê hoặc.”
Vẻ mặt của Chu Tử Cừ trở nên lạnh lùng : “Rõ ràng đấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng mấy người nhất định phải đẩy hết chuyện xấu lên người Trần Niên Niên.
Mấy người không thấy mình quá đáng sao? Cũng là con gái với nhau, tại sao cô lại xấu tính như vậy? Người lớn trong nhà không dạy cô cách tôn trọng người khác và không tung tin đồn vu oan cho người khác à?”
Mặt Trần Hạ Thu đỏ bừng lên vì bị nói, cô vội vàng la to: “Rõ ràng là cô ta khắc chết người, chúng tôi không vu oan cho cô ta.”
“Vậy thì cô có bằng chứng gì chứng minh những người này xảy ra tai nạn là do Niên Niên không?”
Không có bằng chứng nào có thể chứng minh những điều mơ hồ đó, rõ ràng Chu Tử Cừ đang làm khó người khác.
“Mọi người đều biết chuyện này, thế mà anh còn nói chuyện giúp cô ta.
Thanh niên trí thức Chu, anh thật sự hồ đồ mà.”
Chu Tử Cừ cười lạnh: “Em ấy là người yêu của tôi, tôi không nói chuyện giúp em ấy, chẳng lẽ tôi lại đi tin mấy người xa lạ như cô à? Tôi thấy rõ ràng là cô đang ghen tị vì em ấy xinh đẹp hơn cô.
Cô gái, tôi nói cho cô biết, thật ra đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là người ta hiền lành, tốt bụng.
Chỉ cần so một điểm này thôi, cô cũng thua xa Niên Niên rồi.”
Chu Tử Cừ nói xong liền quay sang nhìn Trần Niên Niên, Trần Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu với hắn, cô tủi thân nói: “Trước kia họ cũng nói em như thế, anh là người đầu tiên nói chuyện giúp em.”
Chu Tử Cừ đau lòng muốn hỏng rồi, hắn chỉ hận mình không quen Trần Niên Niên sớm hơn, hắn không thể ngăn cản mấy lời xấu xa này thay cô.
Trần Hạ Thu khó tin nhìn hắn: “Chu Tử Cừ, anh đúng là đồ không biết tốt xấu, sao anh có thể nói tôi như vậy chứ ? »
Chu Tử Cừ biết mình nói hơi nặng lời nhưng đến việc Trần Niên Niên phải chịu đựng mất tư tưởng cổ hủ và phong kiến độc ác của những người này hắn liền hận không thể nói hết những điều xấu xa nhất trên đời này ra ngoài.
Nhưng đạo đức của hắn không cho phép hắn làm điều đó.
“Chu Tử Cừ, anh thật quá đáng, bắt nạt phụ nữ có gì giỏi chứ.” Trần Anh có quan hệ tốt với Trần Hạ Thu, cô nhìn thấy Trần Hạ Thu khóc thì lập tức giận dữ thay cô ấy.
Đây mà gọi là bắt nạt à? Nếu không phải cô ta không tôn trọng người khác thì ai mà thèm để ý đến cô ta.
Trần Niên Niên cố gắng mở to hai mắt, khi khóe mắt hơi đau nhức, cô mới buồn bực nói: “Anh ấy chỉ nói thật mà thôi.
Mấy người thật sự không xinh đẹp bằng tôi, cũng không tốt bụng bằng tôi.
Chuyện mấy người bắt nạt tôi lúc trước còn làm người ta căm hận hơn nhiều.
»
“Chính cô khắc chồng, cô còn trách chúng tôi bắt nạt cô.”
Chu Tử Cừ thật sự không muốn phí miệng lưỡi với đám người hết thuốc chữa này nữa, hắn nghiêm khắc quát to : “Cũng không nhìn xem bây giờ là thời nào rồi mà còn mê tín như thế hả ? tôi nói cho các cô biết, sau này còn để tôi thấy các cô nói Niên Niên khắc chồng, tôi sẽ tống các cô đến trại cải tạo lao động, tôi còn báo với cấp trên để họ đuổi hết mấy thứ mê tín dị đoan trong đầu các cô đi.”
Mấy người này đều là con gái mới lớn chưa nhìn thấy việc đời, họ thấy Chu Tử Cừ hung dữ như vậy thì sợ run người.
Trần Hạ Thu căm hận nhìn hắn, Chu Tử Cừ là đồ xấu xa, Trần Niên Niên nên khắc chết hắn đi, cô muốn xem hai người này có thể đắc ý đến lúc nào.
Trần Niên Niên giả bộ tủi thân, cô thấy Trần Hạ Thu vẫn không sợ thì nói: “Trần Hạ Thu, cô cũng làm mai rồi, thật sự làm phiền cô quan tâm đến người yêu của tôi như vậy.
Nhưng cô nên cẩn thận một chút, bí mật này rất khó giữ kín được, nếu chuyện này mà truyền đến tai chồng tương lai của cô thì tôi sợ nói cũng không rõ được.
Nếu người đó hiểu lầm cô có ý gì anh Tử Cừ thì không tốt đâu.
“
Sắc mặt Trần Hạ Thu cứng đờ: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không muốn thanh niên trí thức Chu bị cô lừa gạt thôi.
Tôi không có ý gì với anh ấy cả.”
Trần Niên Niên nói: “Tôi không quan tâm cô có ý gì với anh ấy hay không.
Dù người khác tốt thế nào thì anh ấy cũng chỉ thích một mình tôi thôi.
Còn những chuyện khác, cô cũng đừng quan tâm mù quáng.
Tôi khuyên cô nên quan tâm mình thì hơn, không thì đến lúc đó lại dùng giỏ trúc múc nước vô ích.”
Chu Tử Cừ không còn muốn nghe bọn họ nói nữa, hắn kéo tay Trần Niên Niên: “Niên Niên, chúng ta đi thôi.”
Trần Niên Niên bước được hai bước, cô thấy mấy người kia vẫn đứng đó nhìn mình thì xoay chuyển ánh mắt nói: “Chu Tử Cừ, chân em đau quá !”
Chu Tử Cừ hoảng sợ đỡ cô: “Làm sao vậy, sao đột nhiên lại trẹo chân rồi, để anh xem có sưng hay không?”
Trần Niên Niên lắc đầu: “Thật ra cũng không sao, đi đường hơi khó một chút thôi.”
Nói xong cô nhìn lên trời quan sát một lúc, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Chu Tử Cừ mím môi, “Vậy anh cõng em được không?”
Sợ Trần Niên Niên từ chối, hắn lại nói: “Nơi này cách xa nhà em.
Em đi bộ về sẽ càng nghiêm trọng hơn, anh …”
“Được, anh cõng em đi.” Trần Niên Niên giang tay về phía hắn.
Chu Tử Cừ sững sờ, sao hắn cảm thấy Trần Niên Niên cố ý muốn cho hắn cõng nhỉ.
Nhưng Chu Tử Cừ không có thời gian để suy nghĩ, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Trần Niên Niên.
“Niên Niên, em cố nhịn một lát, anh đưa em về nhà nhanh thôi.”
Trần Niên Niên trèo lên lưng hắn, hai tay cô ôm cổ hắn cười tủm tỉm nói: “Không sao, anh đi chậm một chút cũng được.
»
Cô nói xong thì quay lại nhìn, quả nhiên trên mặt mấy người kia đều hiện lên vẻ khó tin.
Trần Niên Niên đắc ý lè lưỡi về phía họ, cô còn thuận tiện lườm một cái.
Trần Anh tức giận giậm chân: “Sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ!”
Trần Hạ Thu tức giận đến mức không nói nên lời.
Trần Xảo Vân thở dài: “Xem ra Chu Tử Cừ thật sự bị cô ấy lừa rồi.
Nhìn cô ấy đi, làm gì giống đau chân chứ.”
Trần Tiểu Phượng lắc đầu liên tục: “Thật muốn vạch trần bộ mặt thật của cô ta.”
Trần Niên Niên vui vẻ đung đưa chân, cô thích nhìn bộ dáng không làm được gì của đám người đáng ghét kia.
Đi một đoạn xa, vẻ hoảng sợ trên mặt Chu Tử Cừ biến mất, hắn đi chậm lại, trên mặt nở nụ cười cưng chiều.
Niên Niên của hắn nghịch ngợm quá đi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...