Dịch: Trâu Lười
Ai mà chẳng biết nói mấy lời ngon ngọt lúc yêu chứ, ở trong tình huống này, số lần chia xa của hai người càng ngày càng nhiều thôi.
Khi thấy rõ mặt Chu Tử Cừ, cô không cảm thấy tủi thân nữa.
Cô đưa tay lên chạm lên mặt Chu Tử Cừ, đến nhà máy hơn một tháng, người này còn hốc hác hơn lúc ở thôn Trần Gia Loan.
Râu trên cằm còn chưa kịp xử lý, cái cằm cũng nhọn hơn trước.
Thân thể vốn dĩ đã gầy, bây giờ càng gầy hơn.
Trong lòng Trần Niên Niên hơi chua xót: “Sao lại gầy nhiều như vậy? Có phải ngày thường anh không ăn cơm ngon đúng không?”
Chu Tử Cừ kéo tay cô xuống nắm chặt rồi mới nói: “Không gầy, em đừng lo lắng, mọi thứ đều tốt.
Chỉ có điều anh nhớ em rất nhiều.
Anh nằm ngủ cũng mơ thấy em nhiều lần.”
Trần Niên Niên cúi đầu cười nhẹ, cô chủ động ôm Chu Tử Cừ: “Em cũng rất nhớ anh.”
Chu Tử Cừ cười ngây ngô, lúc ở trong nhà máy hắn luôn lo lắng, hắn sợ lâu mình không về, Trần Niên Niên sẽ lạnh nhạt với hắn.
Bây giờ gặp được cô, trong lòng hắn mới yên tâm hơn.
“Niên Niên, anh nghe nói có người đến nhà em làm mai, em không được đồng ý đâu đấy.
Chờ công việc của anh ổn định, anh nhất định để em nở mày nở mặt kết hôn với anh.”
Chu Tử Tuyền không biết lời ngọt ngào, hắn cũng biết lời hứa hẹn này không chân thật, nhưng hắn vẫn luôn nỗ lực vì tương lai sau này, những gì người khác có, Niên Niên nhất định không thiếu.
Hắn sẽ cho Niên Niên tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Trần Niên Niên không nghĩ xa như vậy, Chu Tử Cừ không phải người thôn Trần Gia Loan, sớm muộn gì hắn cũng phải trở về thành phố.
Kỳ thi tuyển sinh đại học chuẩn bị khôi phục lại, ở niên đại này chỉ cần đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một người cực kỳ giỏi giang.
Dù ở đâu thì đọc sách vẫn là cách tốt nhất để thay đổi vận mệnh, đến lúc đó không chỉ Chu Tử Cừ muốn thi đại học mà cô cũng muốn tham gia thi đại học.
Việc kết hôn của hai người họ có thể đợi đến lúc tốt nghiệp đại học nói cũng được.
Nhưng Trần Niên Niên vẫn phải cho Chu Tử Cừ một viên thuốc an thần trước đã, cô đồng ý nói: “Làm việc cho tốt, em vẫn luôn ở đây chờ anh.”
Chu Tử Tuyền vui mừng ôm cô xoay vài vòng.
Mặc dù người này hơi gầy nhưng sức lực không yếu chút nào.
Một tay Trần Niên Niên ôm cổ hắn, một tay khác nhéo nhéo mặt của hắn, cuối cùng cô không kìm được mà cười vui vẻ theo.
Hai người đứng ở bên bờ sông ôm ấp nói chuyện một lúc lâu mới chậm rãi đi về nhà.
Chu Tử Cừ thuận đường ăn cơm trưa ở nhà cô.
Sau khi ăn xong, hắn chuẩn bị tạm biệt đi về.
“Lát nữa anh sẽ đi gặp đội trưởng bàn bạc chút chuyện, nếu như bàn bạc thành công thì anh sẽ đến tìm em.”
Trần Niên Niên nói: “Đúng lúc em muốn tìm đội trưởng để trả tiền cho bà con.
Chúng ta đi cùng nhau đi.”
Vay tiền của người khác, Trần Niên Niên luôn cảm thấy không ổn, cô muốn trả từng đợt một cho xong đi.
Chu Tử Cừ suy nghĩ một lát: “Anh tìm đội trưởng bàn chuyện rất quan trọng.
Chúng ta không thể đi cùng nhau được.”
Trần Niên Niên không hiểu ý của hắn, tại sao những lời này làm người nghe khó chịu như vậy nhỉ?
Cô cũng không đi nghe lén, tại sao không thể đi cùng nhau?
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng Trần Niên Niên không hỏi Chu Tử Cử, bởi vì cô biết Chu Tử Cừ không có ý kia.
Chu Tử Cừ cũng không giải thích: “Hai chúng ta một người đi trước một người đi sau đi.”
Trần Niên Niên nhíu mày: “Ý anh là em giả vờ tình cờ gặp được anh.”
“Đúng vậy, anh đi trước, lát nữa em tới sau.”
Trần Niên Niên thực sự không hiểu trong hồ lô của Chu Tử Cừ bán thuốc gì, nhưng cô biết Chu Tử Cừ tuyệt đối không hại mình.
Thế là hai người lần lượt đến văn phòng của đội sản xuất.
Ngoại trừ Trần Phú Quốc, bí thư thôn cũng ở đây.
Khi Trần Niên Niên đến, cô nghe thấy Chu Tử Cừ nói nhà máy muốn tuyển thêm người, Chu Tử Cừ vừa thấy cô đến liền ngậm miệng lại.
Bí thư thôn và Trần Phú Quốc đều mừng rỡ nhìn Chu Tử Cừ, họ hy vọng có thể nghe thêm một số thông tin hữu ích từ hắn.
Nhìn thấy Chu Tử Cừ im lặng, Trần Phú Quốc liền chuyển ánh mắt sang phía Trần Niên Niên.
“Niên Niên, sao cháu lại đến đây?”
Trần Niên Niên nhìn lướt qua những người có mặt ở đây, cô cười ngọt ngào nói: “Bác Phú Quốc, gần đây anh trai cháu kiếm được một ít tiền, gia đình cháu quyết định dùng số tiền này để trả nợ cho những người đã vay nó.
Mặc dù số tiền này không nhiều lắm, nhưng chúng cháu có thể trả trước cho một số nhà.
Cứ mắc nợ người khác mãi, trong lòng chúng cháu cũng thấy không ổn lắm.”
Trần Phú Quốc gật đầu tán thưởng, cho vay tiền sợ nhất là gặp phải người vô lại, may mà nhà Trần Niên Niên không phải người mặt dày, không cần người đội trưởng này cũng tự giác trả tiền.
“Bây giờ bác đang có chuyện quan trọng.
Nếu cháu tin bác thì cháu cứ để tiền ở đây.
Sau đó bác sẽ trả lại số tiền này cho mấy nhà đang gặp khó khăn trước.”
Trần Niên Niên tuyệt đối tin cách làm người của Trần Phú Quốc, hơn nữa ở đây còn có Chu Tử Cừ và bí thư chi bộ thôn làm chứng.
Trần Niên Niên nhanh chóng lấy tiền ra: “Cũng không có nhiều lắm, chỉ có một đồng thôi ạ.
Bác giúp cháu trả cho 3 nhà bác Đại Hà, thím Thúy Hương và anh Dương Lâm trước đi ạ.”
Trần Phú Quốc lấy quyển sổ cho vay tiền ra rồi đánh dấu tên của ba nhà này.
Sau đó ông liền đuổi Trần Niên Niên đi.
Lúc Trần Niên Niên rời đi, cô buồn bực nhìn Chu Tử Cừ một chút, đến tận lúc này cô vẫn không hiểu Chu Tử Cừ đang làm trò gì.
Sau khi Trần Niên Niên đi khỏi đây, Trần Phú Quốc lại thúc giục Chu Tử Cừ: “Thanh niên trí thức Chu, cháu vừa nói chuyện nhà máy cần thêm người, rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy?”
Lúc này Chu Tử Cừ mới nói tiếp: “Lúc cháu học tập trong nhà máy, quản lý nhà máy thuận miệng nói một câu với cháu, bọn họ muốn tuyển thêm một công nhân nữ, sau đó cháu liền tranh thủ nhận chỉ tiêu này cho đội sản xuất của chúng ta.”
Trần Phú Quốc vỗ đùi: “Còn có chuyện tốt như vậy sao, thanh niên trí thức Chu, cháu lợi hại lắm!”
Chu Tử Cừ mỉm cười: “Ở thôn Trần Gia Loan một thời gian dài, cháu thực sự yêu mảnh đất này, cháu cũng rất biết ơn đội trưởng và mọi người đã quan tâm đến cháu.
Trước kia cháu từng nghĩ thôn Trần Gia Loan vừa có sông vừa có núi, ở đây có rất nhiều thứ có thể sử dụng được.
Nếu cháu học được công nghệ này, cháu có thể đến công xã thảo luận với lãnh đạo về việc xây dựng một nhà máy ở thôn chúng ta.”
Trần Phú Quốc và bí thư chi bộ thôn nhìn nhau, cả hai đều không thể tin được.
“Cái thôn ở trong góc xó của chúng ta có thể xây dựng nhà máy gì, cháu đừng đùa.”
“Việc gì cũng có khả năng, đội trưởng đừng coi thường chỗ của chúng ta, nói không chừng ngày nào đó thôn chúng ta sẽ trở thành đội sản xuất phát triển trọng điểm của công xã đấy.” Chu Tử Cừ tiếp tục vẽ bánh cho bọn họ.
Trần Phú Quốc sờ trán, ông nghĩ đến độ khả thi của vấn đề này.
Ngược lại bí thư chi bộ thôn cười híp mắt nói: “Ôi trời, việc xây dựng nhà máy không cần vội vã.
An bài người dân trong thôn chúng ta đến nhà máy để học tập mới là chuyện quan trọng.”
Chu Tử Cừ nói theo ông: “Đúng vậy, cháu thấy biểu hiện của thanh niên trí thức Đào Tiểu Điềm cũng tốt, hay là để cô ấy đi đi.”
Sự phấn khích của Trần Phú Quốc và bí thư thôn dần dần lắng xuống.
“Thanh niên trí thức Chu, quản lý nhà máy yêu cầu thanh niên trí thức mới được đi học tập sao?”
Chu Tử Cừ nói: “Ngược lại quản lý nhà máy của cháu không yêu cầu chuyện này.”
Vừa nghe thấy không có yêu cầu, ánh mắt Trần Phú Quốc lại sáng lên, lần trước nhà máy tuyển thanh niên trí thức đi học, trong đầu ông cũng không nghĩ gì.
Nhưng bây giờ không có yêu cầu liền chứng minh bọn họ có thể để người dân trong thôn đi được.
Mặc dù ông tin tưởng nhóm thanh niên trí thức này nhưng họ không phải là người dân ở đây, có thể một ngày nào đó họ sẽ mang theo kiến thức về công nghệ quay trở lại thành phố, khi đó thôn của ông sẽ tổn thất lớn.
Tốt hơn hết là chọn người trong thôn, dù sao thì người đó cũng sinh ra và lớn lên ở thôn Trần Gia Loan, nếu có lợi ích gì thì người đó sẽ nghĩ đến đội sản xuất của họ đầu tiên.
Trần Phú Quốc nói: “Nếu không có yêu cầu thì chỉ tiêu này cho người trong thôn Trần Gia Loan được không?”
Chu Tử Cừ do dự, hắn nhìn ánh mắt tha thiết của Trần Phú Quốc thì nói: “Đội trưởng, bác cứ sắp xếp đi ạ.”
Trần Phú Quốc mỉm cười hài lòng, đáng tiếc trong gia đình ông đều là con trai, nếu không ông đã để con của ông đi rồi.
“Bí thư chi bộ thôn, ông thấy ai thích hợp với chỉ tiêu này?”
Trong nhà bí thư chi bộ thôn có hai cô con gái ở đội sản xuất khác nên chọn ai ở thôn Trần Gia Loan cũng không ảnh hưởng gì đến ông.
“Ông là đội trưởng, ông xem ai được thì chọn thôi.”
Vấn đề khó giải lại quay về chỗ Trần Phú Quốc, trong đội sản xuất của họ có rất nhiều đồng chí nữ, ông cũng không biết nên để ai đi thì được.
Phần lớn người trong thôn đã lập gia đình có con cái rồi, nếu họ vào huyện học tập thì họ không chăm lo cho gia đình được.
Mà người chưa lập gia đình cũng có rất nhiều nhưng Trần Phú Quốc không biết chọn ai.
Đúng lúc này ông nghĩ đến việc Trần Niên Niên vừa mới đến trả tiền, ông luôn cảm thấy cô bé này không tệ.
Tính tình ngay thẳng, có ơn tất báo, để con bé đi là thích hợp nhất.
“Hai người thấy Trần Niên Niên thế nào?”
Chu Tử Cừ gật nhẹ đầu: “Đến nhà máy làm việc còn nhận được lương, để đồng chí Trần Niên Niên đi đi, cô ấy có thể nhanh chóng trả hết số tiền còn nợ cho mọi người rồi.”
Đúng vậy, dựa hoàn cảnh của gia đình họ, nếu không việc làm ổn định thì đến khi nào mới trả hết nợ?
Trần Phú Quốc càng nghĩ càng thấy thích hợp.
“Đồng chí Trần Niên Niên còn chưa đi xa đâu, thanh niên trí thức Chu, cháu mau gọi cô ấy quay lại đi, chúng ta cùng nhau thảo luận chuyện này.”
Khi Trần Niên Niên được Chu Tử Cừ gọi quai lại, cô không hiểu gì hết.
Trên đường đi, cô hỏi chuyện gì đang xảy ra mấy lần liền mà người này chỉ cười khúc khích, không nói gì với cô cả.
Trong lòng Trần Niên Niên hỗn loạn, nhưng cô biết nhất định là chuyện tốt, nếu không Chu Tử Cử sẽ không cười vui vẻ như vậy.
Dù Trần Niên Niên suy đoán thế nào cũng không nghĩ tới việc Trần Phú Quốc tìm cô nói chuyện đến nhà máy học tập.
Thành thật mà nói, Trần Niên Niên chưa bao giờ nghĩ đến điều này, công nhân có tiền lương cố định hàng tháng, cuộc sống của họ cũng tốt hơn người ở nông thôn nhiều.
Hơn nữa, những nhà máy này thường thuê người có hộ khẩu thường trú ở huyện và thành phố, những người dân nông thôn như họ không bao giờ vào được trừ khi đấy là miếng bánh trên trời rơi xuống.
Trần Niên Niên đoán chuyện này chắc chắn liên quan đến Chu Tử Cừ, chẳng trách hôm nay hắn còn ra vẻ thần thần bí bí.
Trần Phú Quốc tưởng ông trao chỉ tiêu này cho Trần Niên Niên thì Trần Niên Niên cảm động rơi nước mắt, ai ngờ trên mặt Trần Niên Niên lại lộ ra mấy phần khó xử.
Trần Phú Quốc không hiểu cô đang nghĩ cái gì.
“Người khác trông mong còn không được cơ hội tốt như này mà sao cháu lại không vui?”
Trần Niên Niên thở dài, cô nói cực kỳ đáng thương: “Đương nhiên là cháu nguyện ý một trăm lần rồi.
Đội trưởng có thể cho cháu cơ hội này, đây chính là niềm vinh hạnh to lớn của cháu.
Cháu nằm mơ cũng phải cười tỉnh dậy.
Nhưng cháu vừa nghĩ đến việc mình phải vào huyện, trong nhà chỉ còn mẹ và anh cháu, cháu thật sự không yên tâm.”
“Bọn họ cũng không phải là trẻ con, có gì mà không yên tâm? Hơn nữa còn có người đội trưởng này ở đây mà.”
“Thật ra người khác thì không sao, cháu chỉ sợ bố và em trai đến nhà gây chuyện thôi.
Đến lúc đó mẹ và anh trai cháu cũng không phải đối thủ của họ.”
Trần Phú Quốc tức giận nói: “Ông ta dám, cháu cứ yên tâm đi đi, bác sẽ chăm sóc nhà cháu giúp cháu.
Đã ly hôn rồi, Trần Quý Tài còn dám đến nhà cháu gây chuyện, bác sẽ thu thập ông ta ngay.”
Trong lòng Trần Niên Niên cười như điên nhưng trên mặt lại tỏ vẻ cực kỳ cảm kích, lúc nói chuyện, mắt còn rưng rưng: “Đội trưởng, cháu thật sự cám ơn bác.
Cháu sẽ làm việc chăm chỉ khi đến nhà máy.
Nếu có thêm chỉ tiêu, cháu nhất định tranh thủ cho đội sản xuất của chúng ta.”
Thế là chỉ tiêu này được quyết định xong, để tránh cho người dân trong thôn có ý kiến, Trần Phú Quốc quyết định giấu kín chuyện này trước, chờ Trần Niên Niên chính thức đến nhà máy lại nói sau.
Trên đường về, Trần Niên Niên nhìn Chu Tử Cừ mấy lần, nhân lúc không có ai cô nói: “Đồng chí Chu Tử Cừ, anh rất có năng lực nha, cứ âm thầm không nói gì mà làm được chuyện lớn như vậy.”
Chu Tử Cừ cười nói: “Anh làm được chuyện lớn như vậy, em có thưởng gì cho anh không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...