Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức


Văn Trạch Tài thầm thở dài, thím à thím, thím không tự soi gương xem dáng vẻ mình thế nào à, có mà dâng tận họng ông đây cũng chẳng thèm ấy chứ, ở đó mà tưởng bở.

Mặc dù trong bụng phỉ nhổ gần chết nhưng ngoài mặt Văn Trạch Tài vẫn phải cố diễn đến cùng: “Nếu cô sợ tôi hại cô thì gọi cả mấy ông anh đi cùng, thế là yên tâm chứ gì?”Dương Diễm Cúc mím môi, đấu tranh tư tưởng, nên tin hay là không đây? Cuối cùng vì sự việc lợn rừng húc người vẫn còn rành rành trước mắt nên cô quyết định đánh cược một lần xem thế nào.Nhận được cái gật đầu của Dương Diễm Cúc, Văn Trạch Tài liền tiến lên mấy bước, nghiêm túc dặn dò: “Cô hãy nghe cho kỹ đây, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài đặc biệt là Triệu Ái Quốc.

Bởi anh ta không tin và không trực tiếp coi bói nên nếu để anh ấy biết thì đêm nay cô sẽ không gặp được thiên cơ đâu.”Vì giọng điệu của Văn Trạch Tài quá mức nghiêm trọng nên Dương Diễm Cúc cũng không dám coi thường.


Vả lại chuyện tâm linh không đùa được đâu, thà tin là có chứ đừng tin là không.

Tốt nhất cứ nghe theo cho lành!Dặn dò xong, Văn Trạch Tài lập tức quay lưng rời khỏi đây.

Tiếp theo, anh đi thẳng tới điểm hẹn hội ngộ cùng Triệu Đại Phi.Từ xa trông thấy bóng dáng đại ca cùng nụ cười tủm tỉm quen thuộc, Triệu Đại Phi lập tức giơ ngón tay cái báo hiệu mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hào hứng phi như bay tới, lôi lôi kéo kéo ống tay áo Văn Trạch Tài, vừa phấn khích vừa tò mò hỏi: “Đại ca, làm sao anh biết Triệu Ái Quốc có tư tình với Hà Ngọc Lan?”Văn Trạch Tài nhướng mày: “Tôi nói tôi tính ra, cậu có tin không?”Triệu Đại Phi gật đầu quả quyết: “Tin chứ, anh nói gì em chả tin.

Kể cả anh bảo anh đã ăn c*t em cũng tin.”Nói đoạn cậu ôm bụng cười hô hố.Nhanh như cắt, Văn Trạch Tài tóm lấy thằng nhãi ranh đang cười ngặt nghẽo, đấm cho hai phát rõ đau: “Có mà mày ăn, cả nhà mày ăn ấy!”Triệu Đại Phi vùng mình tẩu thoát rồi lại phá lên cười ha hả: “Cả nhà em chỉ còn dư lại mỗi mình em thôi, nhưng em không ăn đâu, nhường cho anh đấy.”Dứt lời, cậu lao vút đi như một cơn gió.

Chứ ở lại để bị ăn đấm nữa à, ngu gì?!Văn Trạch Tài nhìn theo, hừ lạnh một cái rồi xoay gót trở về nhà mình.

Giờ phải ngủ một giấc cho khoẻ đã để tối có tinh thần đi xem kịch hay.


Chắc chắn bộ phim tâm lý tình cảm gia đìnhnày sẽ hấp dấn và cẩu huyết lắm đây!Lúc này Điền Tú Phương đang giặt quần áo còn Hiểu Hiểu thì ngoan ngoãn ngồi trong nhà, líu lo đọc thuộc lòng mấy câu thơ cha vừa dạy hôm qua.Văn Trạch Tài cười cười tiến vào sân, vui vẻ đem hai đôi giày của mình và vợ ra giếng kỳ cọ sạch sẽ, sau đó dựng vào bờ tường cho ráo nước.Vốn Điền Tú Phương định bảo cứ để đó tí cô làm cũng được nhưng thấy tâm tình chồng rất tốt, sợ nói ra sẽ làm anh cụt hứng nên cô đành im lặng, để tuỳ ý anh muốn làm gì thì làm.Đến nửa đêm, đang ngủ ngon thì bị tiếng mở cửa làm cho giật mình choàng tỉnh, Điền Tú Phương ngồi bật dậy, lọ mọ khoác thêm áo rồi đi ra ngoài kiểm tra xem có chuyện gì.

Vừa bước ra phòng khách cô liền thấy chồng đang đứng ngoài cửa nói chuyện với ai đó.Người đó tất nhiên không ai khác mà chính là Triệu Đại Phi.

Đêm nay hai anh em hẹn nhau thực hiện phi vụ lớn mà lại.Cảm thấy thời tiết hơi lành lạnh, Văn Trạch Tài liền nói: “Cậu đợi anh vào lấy cái áo khoác đã, đêm nay gió lớn.”Nói rồi anh quay người vào nhà ai ngờ va ngay phải ánh mắt đen láy đầy bất an của vợ.“Anh đánh thức em à?” Văn Trạch Tài nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm ẩn chứ vài phần áy náy vì lỡ quấy nhiễu giấc ngủ người khác.Điền Tú Phương mím chặt môi, nhìn ra khoảng sân tối mịt mênh mông, do dự hỏi: “Bên ngoài có người hả anh?”Đêm hôm khuya khoắt thế này còn rủ rê nhau đi đâu được chứ? Đáy lòng Điền Tú Phương bất giác rung lên một hồi chuông cảnh báo, cô sợ rằng chồng mình lại ngựa quen đường cũ, quay lại với những thói hư tật xấu ngày xưa….Văn Trạch Tài mặc áo khoác, cài nút cẩn thận rồi mới giải thích cho vợ yên tâm: “Người bên ngoài là Đại Phi.

Tối nay anh với cậu ấy có chút việc phải vào rừng trúc nhỏ phía sau núi.


Đại khái chắc phải tới rạng sáng mới về được, em cứ khoá cử ngủ trước đi.”Rừng trúc? Sau núi?Điền Tú Phương cảm thấy đầu óc quay cuồng, hít thở khó nhọc.

Cô gồng cứng mình, siết chặt hai tay thành nắm đấm, hoang mang tột cùng: “Nửa đêm nửa hôm…hai người đàn ông dắt díu nhau vào rừng trúc làm gì? Hai người định làm gì trong đó, hả?”Đang chuẩn bị bước qua ngạch cửa thì lời chất vấn đầy bất ngờ của vợ vang lên, Văn Trạch Tài rụng rời tay chân, cả người lảo đảo suýt chút té nhào xuống đất.

Trời đất thánh thần ơi, cô ấy nghĩ linh tinh đi đâu vậy? Anh là trai thẳng nha, thẳng 100% đó….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui