Sở dĩ Điền Tú Phương lo lắng cũng phải thôi, bởi ông chồng giáo viên chính là niềm kiêu hãnh nhất đời Dương Diễm Cúc.
Thế nên nếu chẳng may mấy lời này thổi tới tai cô ta thì rồi xong, thể nào cũng nổ ra một vụ long trời lở đất cho xem.Cuốc bộ thêm một lúc nữa cuối cùng cũng về đến nhà nhưng Văn Trạch Tài chỉ đưa vợ con về tới cổng thôi còn mình thì không bước vào ngay vì vẫn còn việc quan trọng cần làm.
Thoáng ngước mắt lên nhìn trời… ồ, hôm nay quả là thiên thời địa lợi nhân hoà, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, nghênh ngang đi về phía nhà Dương Diễm Cúc và Triệu Ái Quốc.Triệu Ái Quốc cũng giống như Văn Trạch Tài, đều là thanh niên trí thức từ nơi khác đến, không phải dân bản địa nên không được chính quyền cấp đất cất nhà.
Sau khi anh ta cưới Dương DiễmCúc, Dương gia phải đứng ra hỗ trợ tất cả và đương nhiên ngôi nhà nằm cũng trên mảnh đất của nhà họ Dương.
Nói tóm lại là cả Triệu Ái Quốc lẫn Văn Trạch Tài đều đang ở nhờ nhà vợ!Khi Văn Trạch Tài đến nơi, phát hiện cổng ngoài khoá trái chứng tỏ không có ai ở nhà.
Nhưng anh không vội đi ngay mà thản nhiên đứng đợi bởi anh biết chắc sẽ có người về nhanh thôi.Quả nhiên, chỉ một lát sau Dương Diễm Cúc về tới.
Ban nãy cô tranh thủ chạy qua bên ngoại có tí việc.
Nhà mẹ đẻ cô cũng gần đây thôi, cách có mười phút đi bộ ấy mà.Từ xa, Dương Diễm Cúc đã nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng dựa vào cổng nhà mình, cô dụi dụi mắt, ai mà trông quen thế nhỉ? Thẳng đến khi Văn Trạch Tài quay người lại, vẫy vẫy tay, Dương Diễm Cúc mới bàng hoàng nhận ra.
Nhưng đang yên đang lành Văn Trạch Tài đến tìm mình làm quái gì? Hay là Điền Tú Phương đã mách lẻo gì rồi.Ừ thì công nhận hai ngày hôm nay mình hơi quá đáng thật nhưng tại số cô ta khổ, cưới phải thằng chồng bất hảo còn trách ai được nữa.
Cũng may trước đây mình không quyết giành giật tới cùng chứ không bây giờ người ôm mặt khóc đích thị là mình rồi.
Phù, hên ghê!Mang theo nghi hoặc, Dương Diễm Cúc từ từ di chuyển nhưng cô ta không tới quá gần mà ngay khi cách Văn Trạch Tài một khoảng tương đối an toàn, cô ta dừng chân, cong cớn hỏi: “Anh đến đây làm gì?”Văn Trạch Tài nhún vai: “Tôi cũng chẳng muốn đâu nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể không đến!”Dương Diễm Cúc nghệt mặt: “Cái gì cơ?”Văn Trạch Tài kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay tôi dẫn Hiểu Hiểu tới trường báo danh liền phát hiện sắc mặt Triệu Ái Quốc không được tốt cho lắm.
Tôi có lòng tốt nhắc nhở nhưng anh ta không nghe.
Ban đầu tôi định mặc kệ nhưng chợt nhớ tới lần trước mấy người Vu Quang Bình cũng vì cãi lời nên mới gặp hoạ, lại còn tí chút mất mạng nữa chứ.
Dù gì đều là thanh niên trí thức như nhau, tôi không thể máu lạnh vô tình đến độ thấy chết không cứu.”Anh cố tình vòng vo tam quốc, tránh né trọng điểm nhằm khơi gợi sự tò mò và lo lắng trong Dương Diễm Cúc.Và đúng như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, Dương Diễm Cúc căng thẳng tột cùng, cô ta nhíu mày hỏi dồn dập: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Nói rõ ràng ra xem nào!”Tất nhiên là cô sợ rồi, an nguy của chồng mình mà lại.
Nên nhớ cho tới bây giờ Vu Quảng Bình vẫn chưa lết xuống giường được đâu.
Nghe bảo hắn ta bị thương gân cốt phải điều dưỡng lâu lắm thì phải.Dừng một chút, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Tôi muốn nói là gần đây Triệu Ái Quốc đang có vận đen đeo đuổi.
Anh ta phải hết sức chú ý bằng không khó mà giữ được công việc hiện tại.”“Cái gì? Mất việc?” Dương Diễm Cúc hét toáng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi.Từ ngày Triệu Ái Quốc được bổ nhiệm vào vị trí giáo viên, gần như toàn bộ người dân trong thôn đều nể trọng, thậm chí xum xoe nịnh bợ cô.
Nếu bây giờ anh ấy không đi dạy nữa thì mất mặt lắm, thể nào cũng bị người ta chê cười cho xem.
Không, nhất định không thể mất việc được, có chết cũng không!Văn Trạch Tài nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đúng vậy, chỉ đáng tiếc Triệu Ái Quốc nhất quyết không nghe lời cảnh báo, cực chẳng đã tôi mới phải sang đây tìm cô.”Nghe những lời xui rủi này, không ai không hoảng hốt, sợ hãi và Dương Diễm Cúc cũng vậy thôi nhưng cô bắt bản thân phải trấn tĩnh lại để tỉnh táo nhận định đúng sai.
Nghiêm túc suy xét lại sự tình thời gian gần đây, rõ ràng vẫn sóng yên biển lặng mà nhỉ, tại sao đang yên đang lành lại mất việc được, không lẽ Văn Trạch Tài cố tình đùa cợt?”Bắt được vẻ nghi hoặc nồng đượm trong mắt Dương Diễm Cúc, Văn Trạch Tài nhướng mày: “Nếu cô không tin tôi có thể xem cho cô một quẻ.”Tức khắc, Dương Diễm Cúc thụt lùi một bước, cất giọng cảnh giác: “Anh đừng hòng lừa tiền tôi.”Văn Trạch Tài khẽ cười: “Đương lúc ngàn cân treo sợ tóc thế này ai lại nhắc tới tiền nong làm gì.Tôi miễn phí cho cô.”Ồ, không tốn tiền cơ à, thế thì được! Dương Diễm Cúc tập trung lắng nghe.Văn Trạch Tài híp híp mắt, hạ thấp tông giọng nhằm tăng thêm vẻ thần bí: “Hôm nay, tầm chạng vạng tối cô hãy quay về nhà mẹ đẻ và ở yên đó đợi.
Tới đúng nửa đêm lập tức đi vào rừng trúc phía sau núi vì thời điểm đó sẽ xuất hiện thiên cơ.
Sau khi nhìn thấy cô tự khắc biết mình phải làm gì tiếp theo.”Dương Diễm Cúc lập tức giữ chặt cổ áo, trừng lớn mắt: “Á à, tên côn đồ lưu manh kia, anh định làm gì tôi phải không?”Thảo nào nói không cần tiền, hoá ra là định cướp sắc!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...