Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức


Vì nghe bập bõm câu được câu mất nên Hiểu Hiểu tự xâu chuỗi thành sự việc mẹ mình và mẹ Triệu Chí Văn chuẩn bị đánh nhau.

Mà trong suy nghĩ non nớt của trẻ thơ, phải là người thắng cuộc mới nhận được sự nể phục của tất cả mọi người.

Thành ra Hiểu Hiểu rất mong mẹ có thể giành chiến thắng để từ nay về sau sẽ không còn ai dám ức hiếp mẹ nữa.Mà ở cái thôn này, mọi người đều biết Dương Diễm Cúc có biệt danh là “máy nói”.

Bởi mỗi lần cô ta mắng chửi người khác thì thôi rồi lượm ơi, cái miệng táp táp như bắn súng liên thanh, không vấp, không lắp thậm chí không cần nghỉ xả hơi luôn.Trước đây, khi chưa lập gia đình, Dương Diễm Cúc nổi tiếng là cô gái hoạt bát, nhanh nhẹn, dù tính khí có hơi cứng cỏi, mạnh mẽ một chút nhưng vào mắt các anh trai làng lại trở nên rất đặc biệt, dễ dàng khơi gợi bản tính thích chinh phục của cánh mày râu.Thế nhưng từ sau khi lấy chồng sinh con, cô ta thay đổi hoàn toàn.

Không phải về ngoại hình vóc dáng mà chính là tính tình.


Giờ đây cô ta chẳng khác nào mấy bà nông phụ chanh chua, đanh đá và thiển cận.

Chỉ cần một xích mích nho nhỏ cũng có thể cãi vã suốt nửa ngày trời, thậm chí còn đuổi theo người ta về tận cổng nhà, xách quần chửi đổng tới khi đối phương phải khiếp sợ đầu hàng mới thôi.Mãi tới lúc chồng cô ta, thanh niên trí thức Triệu Ái Quốc được bổ nhiệm vào vị trí giáo viên tại trường tiểu học của thôn, Dương Diễm Cúc mới tém tém lại chút đỉnh, tuy nhiên miệng mồm vẫn chua ngoa, độc địa như thường, chả giảm được tẹo nào.Hôm nay, Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương dắt con gái tới trường ghi danh.Ngôi trường thực chất được cải tạo lại từ bếp ăn tập thể trước đây.

Khuôn viên toàn bộ là tầng trệt, gồm năm gian phòng nhỏ nối tiếp nhau tạo thành hình chữ U, ở chính giữa có một khoảngsân tương đối lớn, là nơi diễn ra các buổi lễ thường niên, lễ chào cờ đầu tuần cũng như khu vui chơi hàng ngày của các em học sinh.

Bên ngoài, thôn dân đã hỗ trợ đắp tường bao chung quanh nhằm tạo ra môi trường học tập riêng biệt, yên tĩnh và an toàn cho những mầm non tương lai của đất nước.Ngày đầu tiên bước chân tới trường, dù chưa chính thức nhập học nhưng Hiểu Hiểu cũng quyết đòi mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới bằng được.

Cô bé hào hứng nắm tay mẹ tiến vào văn phòng trường.

Còn Văn Trạch Tài thì đứng giữa sân, quan sát đánh giá một lượt, sau đó mới lững thững đi theo vợ con.Người làm nhiệm vụ ghi danh chính là Triệu Ái Quốc.

Ban đầu, Triệu Ái Quốc cũng là thanh niên trí thức nhưng anh ta xuống nông thôn trước Văn Trạch Tài hai năm.

Con người này thuộc diện đàn ông nho nhã, thư sinh, lại chú trọng vệ sinh sạch sẽ nên người ngợm lúc nào cũng gọn gàng, chỉn chu, dễ gây thiện cảm với người đối diện.Thấy Văn Trạch Tài bước vào, Triệu Ái Quốc chủ động tươi cười tiếp đón: “Văn thanh niên trí thức, đã lâu không gặp.”Nói một câu công bằng thì mối quan hệ giữa Văn Trạch Tài và Triệu Ái Quốc chỉ dừng ở mức độ biết mặt biết tên xã giao sơ sơ, còn không được tính là bạn bè chứ đừng nói tới anh em thân thiết.


Vì vậy, Văn Trạch Tài lập tức bật chế độ lưu manh vô lại, anh nhếch mép cười như có như không: “Đều sống cùng một thôn nhưng anh ngày ngày cắp cặp sách tới trường còn tôi quanh năm suốt tháng vác cuốc ra đồng, gặp được nhau mới là lạ!”Nụ cười trên môi Triệu Ái Quốc lập tức tắt ngúm: “Dù làm công việc gì, làm ở chỗ nào chung quy cũng là phục vụ cho bà con, phục vụ cho đội sản xuất thôi.

Hôm nào có thời gian, chúng ta tụ tập một bữa nhé.”Tụ tụ cái rắm! Văn Trạch Tài chửi thầm trong bụng.

Đừng thấy Triệu Ái Quốc tươi cười vui vẻ mà vội lầm tưởng là người ôn hoà, thiện lương nha.

Bản chất con người hắn nham hiểm vô cùng, không hề giản đơn như vẻ bề ngoài đâu.Ngồi bên cạnh, Điền Tú Phương nhíu mày khó hiểu, sao đột nhiên thái độ của anh ấy lại lồi lõm thế nhỉ, rõ ràng ban nãy vẫn còn rất bình thường mà?! Quái lạ!Mấy phút sau, Triệu Ái Quốc hoàn thành xong thủ tục đăng ký nhập học cho Hiểu Hiểu.

Gấp lại giấy tờ, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Nghe nói bữa trước Văn thanh niên trí thức tính một quẻ cho bà Tả hả.

Thật ra tôi rất lấy làm tò mò hôm đó bà Tả đã gieo ra quẻ gì mà anh lại phán như vậy?!”Văn Trạch Tài cười đểu: “Quẻ của người khác anh tò mò làm gì.


Còn nếu thầy giáo Triệu đây hiếu kỳ quá thì để tôi tính cho anh một quẻ, thế nào?”Triệu Ái Quốc lắc đầu, cười ôn hoà: “Thú thực thì tôi không có mê tín dị đoan.

Văn thanh niên trí thức à, cái này là tư tưởng cũ rồi, anh đừng mang đi rêu rao nữa.

Mặc dù xã hội bây giờ đã có cái nhìn thoáng hơn, không còn khắt khe như trước nhưng tôi thấy anh vẫn nên nghiêm chỉnh làm việc, tích cóp công điểm nuôi vợ nuôi con, như thế có phải thực tế hơn không.

Mình còn trẻ, còn khoẻ, còn lao động được mà, tội gì phải làm trò buôn thần bán thánh, lừa gạt người khác.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui