Sau khi cho Hiểu Hiểu ăn uống xong, Điền Tú Phương dắt bé sang gửi mẹ trông giúp.Bà Điền đón cháu ngoại vào nhà nhưng không quên quay sang căn dặn con gái: “Còn có mấy ngày nữa là đi học rồi, con phải chú ý một chút, đừng để con bé bị bắt nạt.”Điền Tú Phương lễ phép gật đầu: “Dạ vâng con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.
Hiểu Hiểu nhà mình hiền lành mà, sẽ không chọc phá các bạn đâu.”Bà Điền trừng mắt mắng: “Con ấy, cứ thế bảo sao suốt ngày chịu thua thiệt.
Hiểu Hiểu không đi trêu chọc người khác không có nghĩa người khác sẽ không tìm tới bắt nạt con bé.
Đấy là mẹ cứ nhắc nhở trước, con xem mà làm, cẩn thận không thừa đâu.”Điền Tú Phương cười xoà, cúi xuống xoa đầu tạm biệt con gái rồi đeo cái sọt lên lưng, đi thẳng xuống ruộng bắt đầu một ngày làm việc mới.Tuy nhiên trên đường đi, cô bắt gặp rất nhiều ánh mắt cảm thông và thương hại của dân làng.Quái lạ, đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tất nhiên Điền Tú Phương chẳng lạ lẫm gì bởi trước đây mọi người luôn nhìn cô theo cách đấy, chỉ có điều dạo gần đây người ta đã đối xử với cô bình thường hơn, cho nên cô mới tạm thời quên mất.Đang nhíu mày suy tư, bỗng nghe thấy một tiếng gọi giật giọng từ phía sau: “Tú Phương!”Điền Tú Phương thoáng dừng chân, ngập ngừng quay đầu lại.
À, hoá ra là chị Xuân Hoa.Chu Xuân Hoa hối hả bước tới, giữ chặt lấy khuỷu tay Điền Tú Phương hỏi dồn dập: “Chồng em mới sáng sớm đã tụ tập với tên nhãi Triệu Đại Phi, em có biết không?”Điền Tú Phương sửng sốt, máy móc gật đầu: “Vâng, em biết.
Tối qua anh ấy đã nói với em rồi.Hai người họ kiếm được một công việc tạm thời trên trấn, còn nói là sẽ xin đại đội nghỉ 5 ngày.”Nghe vậy, sắc mặt Chu Xuân Hoa mới hoà hoãn đôi chút: “Vậy thì tốt.
Ban nãy nghe người ta đồn chị còn tưởng hắn lại trốn nhà đi lêu lổng nữa chứ.”Điền Tú Phương cười trừ rồi hai chị em sóng vai nhau đi thẳng về phía cánh đồng.Tiếc rằng, vừa ra đến nơi đã thấy một nhóm phụ nữ đang túm năm tụm bảy và như lẽ thương, vị trí trung tâm luôn là người to mồm và nhiều chuyện nhất - Dương Diễm Cúc.Thoáng trông thấy bóng Điền Tú Phương, Dương Diễm Cúc cố tình gào tướng lên: “Sáng hôm nay chính mắt chị họ tôi trông thấy Văn thanh niên trí thức cùng tên lưu manh Triệu Đại Phi đứng nói chuyện với cái đứa cháu gái nhà địa chủ.
Chẳng biết bọn họ làm cái quái gì nhưng bộ dạng có vẻ khả nghi lắm.”Một người đàn bà mặt rỗ hào hứng góp vui: “Còn làm gì được nữa.
Hai thằng du thủ du thực cộng thêm một con xuất thân địa chủ cường hào thì chắc chắn không có chuyện đàng hoàng, tử tế rồi.”Một phụ nữ khác buông tiếng cảm thán: “Những tưởng biết quay đầu ai dè càng ngày càng quá đáng.
Rồi không biết mai này mẹ con Tú Phương phải sống sao đây?!”Dương Diễm Cúc ngạo nghễ liếc về phía Điền Tú Phương, càng nói càng hăng: “Thì ngay từ đầu tôi đã bảo hắn lừa đảo mà mấy người không tin.
Thử hỏi cái ngữ ham mê cờ bạc, rượu chè rồi giờ lại còn gái gú nữa thì làm gì có bản lĩnh coi bói, đoán mệnh!”Thoắt cái, sắc mặt Điền Tú Phương trắng bệch, cô lảo đảo suýt ngã quỵ nhưng vẫn ráng chống đỡ bởi cô tin chồng mình, rõ ràng tối qua anh còn đem tiền về cho cô cơ mà.Chu Xuân Hoa bước đến bên, giữ chặt lấy Điền Tú Phương, kiên định trấn an: “Tú Phương, em đừng nghe bọn hó nói bừa, đợi Văn thanh niên trí thức trở về rồi hỏi anh ấy xem đầu đuôi ngọn nguồn ra sao.”Điền Tú Phương yếu ớt đáp: “Vâng, em biết rồi.”Tuy nhiên cô có thể nhịn nhưng Điền Kiến Quốc thì không.
Mới chỉ nghe loáng thoáng mấy câu anh đã nổi trận lôi đình, vất bịch cái cuốc xuống đất rồi hùng hổ lao ra đầu thôn đón đường thằng em rể đốn mạt.Trùng hợp thay lúc này Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi cũng vừa về tới.Nhìn thấy ông anh vợ, Văn Trạch Tài cười chào: “Anh cả!”Thế nhưng đáp lại câu chào của anh là một cái bạt tai như trời giáng.Văn Trạch Tài nhất thời sửng sốt, đứng đực tại chỗ ôm lấy một bên má đau rát.Mắt thấy Điền Kiến Quốc giơ cao tay, chuẩn bị hạ xuống cái tát thứ hai, Triệu Đại Phi lật đật lao đến che chắn cho đại ca: “Này này, có chuyện gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ, sao đang yên đang lành lại đánh người ta thế?”Đã vậy lại còn chơi kiểu tát tai giống mấy bà mấy chị mới buồn cười chứ.
Đáng nhẽ đàn ông đàn ang đánh nhau phải dùng nắm đấm mới phải chứ nhỉ?! Thật là lạ lùng?!Cũng may Văn Trạch Tài không biết suy nghĩ này của thằng em, nếu không chắc anh tức hộc máu quá!Điền Kiến Quốc chỉ thẳng vào mặt Triệu Đại Phi, trừng mắt quát lớn: “Khôn hồn thì tránh ngay ra!”Tất nhiên Triệu Đại Phi không to cao, vạm vỡ bằng Điền Kiến Quốc nên nào dám căng tay đôi, chỉ có thể cố gắng cãi lý: “Nhưng mà gì thì gì cũng phải đưa lý do chứ? Sao có thể khơi khơi đánh người như thế?!”“Tao đánh nó còn cần lý do à?” Nói rồi, Điền Kiến Quốc trực tiếp xách cổ áo Triệu Đại Phi ném sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài nghiến răng gằn từng chữ: “Mày giỏi lắm, lừa tất cả mọi người rằng mình đã thật tâm hối cả, hoá ra vẫn ngựa quen đường cũ.
Để xem hôm nay tao có đập chết mày không, thằng khốn nạn!”Dứt lời, anh lại một lần nữa dang rộng cánh tay, nhăm nhe đánh tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...