Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức


Sau khi nộp tiền cho vợ, Văn Trạch Tài ngồi xuống bàn tiếp tục sự nghiệp dùi mài kinh sử.

Tuy sách giáo khoa thời này không khó khăn, lắt léo như thế kỷ 20 nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải dốc hết tâm trí thu nạp kiến thức bởi thi đại học là bước đi mấu chốt, quyết định cuộc sống của cả gia đình trong tương lai.

Vậy nên anh buộc phải thi đậu.Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn nhá nhem tranh tối tranh sáng, Triệu Đại Phi đã đến gọi Văn Trạch Tài.Hai anh em vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi thẳng ra phía đầu thôn.

Lúc này, người dân đã lục tục thức dậy nổi lửa nấu bữa sáng cho nên không ít người phát hiện ra Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi.

Bọn họ không khỏi lắc đầu ngao ngán: “Cứ tưởng rằng lãng tử quay đầu hoá ra vẫn chứng nào tật nấy.”“Đúng là chó không bỏ được tật ăn phân.

Kiểu này ông Điền đội trưởng lại mệt rồi đây.”Bao nhiêu thanh niên đàng hoàng tử tế không gả, tự nhiên gả con gái cho một kẻ chẳng ra gì quá bằng huỷ hoại cả đời con bé.


Và thế là ấn tượng dành cho Văn Trạch Tài mới tốt lên một chút thoắt cái lại bị đẩy về số âm.Cùng lúc ấy, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi đã đi bộ tới huyện thành.

Tuy nhiên Văn Trạch Tàikhông tới cầu Lương Kiều như đã hẹn mà dẫn Triệu Đại Phi đi tìm Hồng vệ binh (*).[(*) Hồng vệ binh hay Vệ binh đỏ (giản thể: 红卫兵; phồn thể: 紅衛兵; bính âm: Hóng Wèibīng, chiến sĩ bảo vệ đỏ) là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.

Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.]Hiện nay nhà nước đang thắt chặt luật lệ, ráo riết truy bắt đám người ngầm giao dịch chợ đen, đầu cơ trục lợi thế nên thị trấn nào cũng thành lập một trụ sở Hồng vệ binh.Tình cờ gặp một đồng chí bên ngoài cổng trụ sở, Văn Trạch Tài lập tức tiến lên trình báo.

Sau khi nghe xong, người này nghiêm giọng hỏi: “Các anh tận mắt nhìn thấy có người tiến hành trao đổi mua bán?”Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt chính nghĩa, hùng hồn đáp: “Thưa đồng chí cán bộ, chúng tôi không nhìn thấy nhưng có người thuê chúng tôi làm nhiệm vụ canh chừng.

Thế nhưng bởi vì bản thân là người dân lương thiện, luôn nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật mà nhà nước đã đề ra nên chúng tôi không chấp nhận tiếp tay cho bọn xấu mà quyết định tới đây trình báo để các đồng chí tóm gọn bọn chúng, duy trì trật tự trị an cho quần chúng nhân dân.”Đồng chí vệ binh thẳng thắn nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hai anh cũng thuộc cái đám du thủ du thực.

Liệu có phải mấy anh bắt tay với nhau tính gạt chúng tôi không?”Văn Trạch Tài nhăn nhăn nhó nhó: “Có cho mười cái mạng chúng tôi cũng chả dám.

Nếu anh không tin thì lát nữa các anh cứ núp vào chỗ tối, hai chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nội gián thông báo tin tức.

Chúng ta nội ứng ngoại hợp, bắt trọn lũ sâu mọt của xã hội.”Sau khi suy nghĩ một lát, đồng chí vệ binh gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên hăm doạ: “Nếu các anh dám giở trò thì đừng trách tôi không khách khí.”Văn Trạch Tài liên tục xua tay: “Không dám, không dám, tất nhiên là chúng tôi không dám rồi.”Xong xuôi, Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi quay lại điểm hẹn, cũng chính là chân cầu Lương Kiều.Tuy nhiên lúc này Triệu Đại Phi đang cực kỳ rối bời, không thể nào lý giải tại sao đại ca lại đi nước cờ này.

Cậu ta ngô nghê hỏi: “Đại ca, sao không xử bọn chúng bằng quy tắc giang hồ chogọn, tự nhiên đi báo chính quyền làm gì?”Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cậu nghĩ tại sao bọn chúng phải ráo riết tìm kẻ chết thay.


Điều này chứng minh chuyện buôn lậu đã bị phát giác.

Nếu muốn che giấu thì buộc phải có kẻ đứng ra chịu tội.

Sau khi thành công đẩy hai chúng ta ra làm chốt thí, bọn chúng nghiễm nhiên an toàn.”Đáng tiếc đã giải thích đến thế rồi mà Triệu Đại Phi vẫn mù mà mù mờ chả hiểu gì.Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải dừng chân, đứng lại phân tích đầu đuôi ngọn nguồn: “Này nhé, muốn bắt bớ buộc phải sử dụng lực lượng Hồng vệ binh.

Đằng này Trương Kiến Quốc cố tình sắp đặt để bắt sai người điều đó cho thấy trong Hồng vệ binh đã bị cài cắm nội gián.Bằng không hắn sẽ không dám mạo hiểm dùng chiêu này.

Thế nên tôi mới cố tình tới tận trụ sở Hồng vệ binh trình báo sự việc.

Đợi lát nữa bọn nó bị tóm trọn ổ, thể nào cũng có cảnh chó cắn chó cho xem.

Còn hai ta thì cứ êm đẹp mà rút lui thôi.”Mới chỉ nghe kế hoạch thôi mà Triệu Đại Phi đã hồi hộp gần chết: “Thế lỡ tên Trương Kiến Quốc khai em với anh ra thì sao?”Văn Trạch Tài tủm tỉm: “Chẳng phải ban nãy mới đi tự thú rồi còn gì, hiện chúng ta đang phối hợp với chính quyền trừ gian diệt ác, là lấy công chuộc tội.


Cậu hiểu chưa? Sao ngày thường thông minh là thế mà tới thời khắc mấu chốt lại ngu ngơ như con bò đeo nơ thế hả?”À, hoá ra là vậy, giờ thì Triệu Đại Phi đã hiểu rõ ngọn ngành rồi.

Cậu chàng gãi gãi đầu xấu hổ: “Haha, tại em sợ quá.

Ngày thường hễ nhìn thấy Hồng vệ binh là co giò chạy bán sống bán chết, hôm nay anh còn lôi tuột em tới tận trụ sở đâm ra hồn vía bay mất tiêu, chả suy nghĩ được gì.”Thế nhưng trên thực tế không phải Hồng vệ binh nào cũng là người tốt, người chính nghĩa, có những kẻ còn đen tối và khốn nạn gấp trăm lần đám lưu manh giang hồ, tỉ như tên đang cấu kết cùng Trương Kiến Quốc kia.Đúng như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, lúc anh và Triệu Đại Phi tới điểm hẹn, chỉ nhìn thấyduy nhất một gã đàn ông đứng trơ trọi ở đó, ngoài ra không có bất cứ bóng dáng kẻ nào khác.Trên lưng gã ta còn đeo theo một sọt hàng, chắc là giả làm người bán đây mà.

Văn Trạch Tài thầm cười lạnh, chuẩn bị cả đạo cụ cơ à, cũng kỹ càng phết nhỉ, thế thì để tôi chơi với các anh một lúc.Khi còn cách một đoạn khá xa, Văn Trạch Tài đột ngột khựng lại, không bước tiếp nữa mà cất cao giọng hỏi: “Sao chỉ có mình anh? Những người khác đâu? Nếu không ai tới thì chúng tôi về nhá, mai lại đến.”Nói đoạn, anh thoáng đánh mắt sang phía Triệu Đại Phi ra dấu.

Bắt được tín hiệu, Triệu Đại Phi giả vờ lo lắng: “Nhưng nếu Trương Kiến Quốc biết chúng ta không canh chừng tử tế thì làm sao giờ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui