Khẽ thở dài, không trực tiếp làm mất mặt anh, anh ấy cũng uyển chuyển nói.
"Buổi trưa chị dâu em có hấp bánh ngô, lát nữa để vợ em lấy về mấy cái, vợ chồng anh cũng không có ăn, sau này phải đối xử thật tốt với em dâu, đừng lại phạm sai lầm nữa.
"Nếu không phải cha vợ anh là Từ Diệu phạm tội, thì cũng không đến mức phải trốn từ thành phố về nông thôn, còn liên lụy đến hai người con cũng phải chịu tội theo!Treo trên lưng cái danh con của kẻ tội phạm, hôn sự của con trai ông ta lại kéo dài, rất khó để cưới vợ, không ai nguyện ý gả vào nhà của anh ta cả.
Chỉ có thể lấy hình thức đổi hôn, cưới em gái nhà anh ấy, còn Dư Mạn Linh từ một học sinh trung học trắng trẻo xinh đẹp, cứ như vậy mà kết hôn với người em trai lười biếng vô công rỗi nghề của anh ấy.
Đổng Kiến Huy dưới ánh nhìn chăm chú của anh cả, cũng biết mình trong mắt gia đình là dạng gì, cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi cõng đồ đạc về nhà.
Anh đem những thứ đã mua trở về đặt ở trong phòng, một mình ở trong bếp bận rộn.
Thời điểm trời chập choạng tối, Dư Mạn Linh cõng con gái trên lưng, trong ngực ôm mấy cái bánh ngô vàng óng trở về nhà.
Mới vừa bước vào trong sân, đã ngửi thấy mùi thịt bay ra từ trong bếp.
Đi đến cửa phòng bếp, cô lạnh nhạt quan sát, từ hôm qua sau khi say rượu tỉnh dậy, Đổng Kiến Huy cứ giống như là bị trúng tà.
Giờ phút này, thân ảnh cao lớn của Đổng Kiến Huy đang đứng bận rộn trước bệ bếp nhỏ hẹp.
Thấy thần sắc của anh như vậy hẳn là tâm trạng rất tốt, không biết có phải là vừa bài bạc thắng hay không.
Trước kia nếu anh thắng được một đồng tiền, cũng giống như hiện tại, dường như vui vẻ đến mức nói lắp.
Bận bịu cả một ngày, không chỉ có mệt mỏi, mà hiện tại đã đói đến mức ngực dán vào lưng, hai chân cô đều run lên luôn rồi.
Cô cũng chẳng muốn đoán xem tại sao anh lại như vậy, quay người đi vào nhà, cất mấy cái bánh ngô đi.
Sau khi đi vào phòng ngủ, côn cởi bỏ dây địu con gái trên lưng xuống, ôm cô bé đã say sưa đặt trên chiếc giường nhỏ.
Quay đầu lại thì cô thấy trên chiếc bàn cũ nát có đặt một hộp sữa bột.
Tức khắc máu dồn lên não, cô bước nhanh ra khỏi phòng.
Cô đi thẳng vào phòng bếp, lập tức giơ tay cho Đổng Kiến Huy một cái tát.
Đổng Kiến Huy đang bưng đĩa thịt thỏ vừa mới xào xong, bị một cái tát này đánh cho không hiểu chuyện gì, chưa kịp mở miệng hỏi cô làm sao vậy, thì ngay lập tức đối diện với ánh mắt chứa đầy sự tủi thân của vợ mình.
Anh vội vàng đổi tay đặt đĩa thịt thỏ lên trên bệ bếp, muốn đưa tay giúp cô lau nước mắt đi.
Nhưng khi tay anh giơ lên giữa không trung, cô đã lùi về sau hai bước, dưới ánh mắt chán ghét của cô, chỉ có thể thu tay lại, hơi hoảng loạn hỏi.
"Em làm sao vậy? Anh làm không tốt chỗ nào, em cứ nói với anh, anh sẽ sửa có được không?"Đôi môi hồng nhuận của Dư Mạn Linh run rẩy, mang theo ủy khuất cùng tuyệt vọng chất vấn nói.
“Anh có phải lại chạy đến nhà mẹ tôi, uy hiếp bà đưa tiền cho anh không?” Trong giọng nói để lộ bi thương cuồng loạn.
Đổng Kiến Huy yên lặng ngẩn người một hồi lâu, đã vài chục năm trôi qua, rất nhiều chuyện trước kia trong lúc nhất thời anh không thể nhớ hết ngay được.
Sau khi bị vợ đột nhiên nhắc đến, anh mới giật mình nhớ ra, đúng là lúc trước từng có chuyện như vậy, anh cầm dao uy hiếp mẹ vợ phải đưa tiền cho mình.
Hiểu ra giờ phút này tại sao cảm xúc của cô lại kích động như vậy, anh vội vàng phủ nhận nói.
"Anh không có.
"Dư Mạn Linh căn bản không hề tin, cô trừng mắt chất vấn nói.
"Anh không có? Vậy anh lấy đâu ra tiền để mua sữa bột?"Đổng Kiến Huy mở miệng giải thích nói.
“Đó là tiền anh kiếm ra được.
” Nói xong dường như sợ cô không tin.
Anh vội vàng lấy năm nghìn tệ từ trong người đưa ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...