Nghe thấy anh nói, tất nhiên Dư Mạn Linh biết anh muốn để mình ăn trước, nên mới nói không đói bụng.
Anh trở về từ bên ngoài, lại vội vàng rửa sạch tây phòng đang chứa đồ linh tinh, sao có thể không đói bụng được.
Nhưng thôi cô không vạch trần anh, cầm lấy chiếc đũa rồi lại gắp bánh bao lên ăn.
Lý văn rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ gặm bánh bao trong tay, khoé mắt lén quan sát sự hòa hợp của hai người vợ chồng bọn họ.
Bỗng cảm thấy đối lập với tình huống trong nhà một chút.
Phía trên cô cũng có hai anh trai, nhưng bọn họ làm công về đến nhà thì dường như không chạm vào con.
Càng không nói đến khi ăn cơm, đứa bé khóc lóc thì buông tay đi xem xét đứa bé đầu tiên.
Nhiều lần đều là chị dâu cả, chị dâu hai dỗ đứa bé ăn trước rồi mới lại ăn cơm, hoặc là một tay ôm hài tử, một tay chật vật ăn cơm.
Trước mắt nhìn vị anh trai này ôm đứa bé rồi đi qua đi lại ở trong sân, vừa đi vừa dỗ đứa bé trong lòng ngực, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dư Mạn Linh dùng tốc độ nhanh nhất để ăn xong cơm, sau đó đón lấy đứa bé từ trong lồng ngực của chồng mình, rồi ôm đứa bé trở về phòng.
Cô vừa đi, Lý Văn - một cô gái trưởng thành chưa lập gia đình - lén giương mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện.
Chỉ thấy anh há to miệng gặm bánh bao, thỉnh thoảng kẹp một miếng trứng gà lên ăn, vẻ anh tuấn trên mặt không có một tia biểu tình gì, lộ ra cảm giác lạnh nhạt xa cách.
Biểu cảm này cùng với lúc ở cùng chị dâu, hoàn toàn là hai gương mặt… Nhìn thấy mà có chút khiếp sợ, thật sự là đứng ngồi không yên, vì vậy cô ấy ngập ngừng bối rối nói:“Anh… trai, em ăn no rồi.
” Nói xong thì thu dọn chén đũa trước mặt.
Sau khi mang vào phòng bếp, cô ấy vén tay áo lên, nhanh nhẹn rửa sạch sẽ rồi vào nhà, sau đó trở lại tây phòng của mình mà không trở ra nữa.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen.
Chỉ có Đổng Kiến Huy ngồi một mình ở trong nhà, một mình ăn luôn bốn cái bánh bao bằng bột mì thô to bằng cái nắm tay còn thừa lại, lại uống toàn bộ nước canh xong, lúc này mới xem như là đã ăn no.
Anh mang chén đũa của mình vào phòng bếp, sau khi rửa sạch sẽ rồi thì đánh răng, sau đó lại nấu một nồi nước ấm.
Lúc này mới bưng chậu nước trở về phòng, ngáp một cái rồi nói.
“Vợ à, anh ngủ trước đây, em nhớ lau mình nhé.
” Anh nói xong thì đặt chậu nước ở trên cái giá.
Đi vài bước đến trước giường, anh cởi quần áo trên người ra, toàn thân chỉ để lại một cái quần nhỏ, cả người nằm dài trên giường, thân thể cao lớn, dường như chiếm cứ hơn nửa vị trí.
Dư Mạn Linh ngồi ở trên ghế cạnh mép giường nhỏ, nhẹ nhàng vỗ cho đứa bé ăn sữa, khoé mắt liếc mắt người đang nằm trên giường một cái, thấy anh như là ngủ rồi.
Ban đêm ngày hôm qua đã lăn lộn đến muộn như vậy, ban đêm lại phải thức dậy đến ba lần để chăm sóc con nhỏ, buổi sáng trời chưa sáng đã lại đi ra ngoài, sau khi trở về lại bận rộn lâu như vậy, anh cũng luôn luôn chưa được nhàn rỗi chút nào.
Ôm đứa bé qua rồi đặt ở bên cạnh anh, lấy một chiếc chăn mỏng lớn đắp lên cho anh xong thì lại lấy chiếc chăn nhỏ mỏng đắp cho đứa bé.
Đứng ở trước giường, nhìn người đàn ông đang say ngủ, trên gương mặt tuấn tú mang theo vẻ mệt mỏi, cô nghĩ đến đoạn thời gian gần đây, anh đi sớm về trễ vội vàng đào sâm để bán.
Sau đó trở về, lại đưa tiền cho mình, có lẽ mình cũng nên thật sự có thể thử lại tin tưởng anh một lần nữa.
Vén rèm vải lên, cô đi đến tây phòng, thấy giường của Lý Văn đã dọn xong, hai cái túi vải được buộc ở trên ván gỗ chỗ đuôi giường, nhìn tình hình ở trong phòng rồi đơn giản hàn huyên với cô ấy một lát.
Lúc này cô mới trở về phòng mình, cởi quần áo trên người ra, cầm khăn lông nhúng nước ấm rồi lau rửa thân thể của mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...