Với cây gậy lớn nóng rực cứng chắc, ở bên trong huyệt đạo ra ra vào vào liên tục.
Giữa đôi môi đỏ hồng và căng mọng của Dư Mạn Linh, vẫn hay bật ra những tiếng rên rỉ nhỏ.
"Ưm!""Ah! Uh!"Mỗi một tiếng kêu rên ẩn nhẫn kiềm chế, đều vọng vào trong tới đáy lòng của Đổng Kiến Huy.
Anh hiểu rõ, lúc này, vợ mình đang hưởng thụ được niềm vui sướng từ bên trong…Ngẫm lại chính mình của đời trước, chỉ vì để bản thân phát tiết nỗi vui thú, ngay từ lúc đầu đã chẳng quan tâm đến việc cô có tận hưởng được lạc thú này hay không, chỉ quan tâm đến thú vui của bản thân, động tác có thể nói là cực kỳ thô bạo, thoải mái thế nào được chứ…Nhưng mà anh của sau này, sẽ không bao giờ như thế nữa!Chỉ cảm thấy vợ ở dưới thân mình, vừa mềm vừa thơm, cái lỗ nhỏ bên dưới lại càng ngày càng nhiều nước, ra ra vào vào cực kỳ lưu loát, trôi chảy.
Đặc biệt là, thỉnh thoảng lỗ nhỏ của cô lại co rút thật chặt, mút côn thịt sướng đến nỗi tê cả da đầu.
Tay nắm lấy ngực cô, cũng không chịu khống chế lại tăng thêm lực, thở gấp nặng nề, phun hơi nóng ở sau tai cô rồi nói.
"Vợ ơi, em siết vừa chặt, vừa nóng thật đấy.
"Nghe được những lời nói trắng trợn quá đáng của anh, Dư Mạn Linh máu huyết xông lên đại não, khuôn mặt đỏ bừng lên, hơi thở cũng không đều.
"Câm, miệng.
"Rõ ràng là lời mắng nhiếc, nhưng lọt vào tai của Đổng Kiến Huy, lại không có chút lực uy hiếp nào cả, ngược lại còn có thêm mấy phần hờn dỗi.
Anh đưa đầu lưỡi nóng ẩm ra, trên ốc tai của vợ liếm láp một hồi.
Mang theo hơi thở nặng nề nóng rực, anh không những không câm miệng, ngược lại còn nói ra những lời càng trắng trợn hơn nữa.
"Nhưng em mút, mút lấy côn thịt của anh thật sướng, giống như đang hút lấy tinh dịch của anh bắn vào trong tử cung của em vậy.
"Những từ này khiến cơ thể Dư Mạn Linh hơi co giật một chút, cô không muốn thừa nhận, nhưng nghe thấy mấy lời nói trắng trợn này, cơ thể của cô ngược lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Sau khi có được kết luận này, hận không thể vùi cả khuôn mặt của mình vào sâu trong chăn.
Đống Kiến Huy đè ở trên người cô, đương nhiên anh cũng nhận ra sự kỳ lạ của người vợ dưới thân mình.
Không nhịn được mà lẩm bẩm.
"Vợ ơi, vợ của anh ơi, Mạn Mạn ơi, đừng rời xa anh nữa mà…"Nhẹ giọng thì thầm, giống như một con báo hung dữ, khom lưng xuống, mạnh mẽ ra vào, không biết mệt mỏi mà nhấp vào trong huyệt, phập phập phập, ra ra vào vào.
Hai hòn trứng dái lớn, cũng va đập vào, đập tới đập lui vào cặp mông đào trắng nõn.
Trong phòng chỉ quẩn quanh có tiếng thở dốc liên tục của hai người, xen lẫn với những tiếng âm thanh va chạm pa pa.
Duy trì tư thế này cũng lâu rồi, Đổng Kiến Huy sợ vợ mình chôn người trong chăn mãi sẽ chán.
Rút côn thịt trong huyệt nhỏ của vợ ra.
Xoay người vợ đang ở dưới thân mình lại, đối mặt với chính mình, để thân trên của cô nằm thẳng trên giường.
Tiếp đến, cởi chiếc quần vẫn còn treo trên chân cô ra, còn bản thân mình vẫn đứng nguyên bên cạnh giường, chen vào giữa hai chân cô.
Đôi mắt cụp xuống, anh dùng một tay đè sát phần bụng của côn thịt to, nhắm đúng vào chỗ đầy đặn chính giữa hai chân, âm môi phấn nộn giữa tiểu huyệt.
Cầm côn thịt vừa to vừa hung dữ, lại một lần nữa động thân đâm vào.
Rồi sau đó anh nhấc hai chân trắng ngần của cô lên, treo lên bám vào quanh eo mình.
Sau đó lại nghiêng người đè xuống, cơ thể của hai người quấn chặt lấy nhau không có kẽ hở.
Đôi gò bồng đảo đẫy đà no đủ, bị lồng ngực rắn chắc của Đổng Kiến Huy đè ép thành đủ loại hình dạng.
Anh mở miệng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của vợ, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng của cô làm loạn, thỉnh thoảng còn mút lấy chiếc lưỡi mềm mại phấn nộn của cô.
Bên trên bận rộn, phía dưới cũng chẳng nhàn rỗi gì, côn thịt lớn vừa thô to vừa cứng rắn như sắt, ở bên trong lỗ nhỏ sạch sẽ lại phấn nộn, lại đâm sâu vào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...