Thập Niên 70 Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương


Nguyễn Ninh bình tĩnh âm thầm lui ra sau nửa bước, tránh thoát khỏi phạm vi tấn công của Lý Thải Bình.

Lý Thải Bình nhìn con dâu làm cái gì cũng chống đối với mình, ồn ào la hét: “Rượu thuốc cũng chẳng rẻ gì, cô muốn thì tự đi mà mua!”
Nguyễn Ninh rũ mắt nhìn chai rượu thuốc trong tay,mấy thứ này đều dùng tiền lương của Khương Ngọc mua.

Người đàn ông kia ở trong bộ đội, đãi ngộ rất tốt, tiền lương và tiền trợ cấp mỗi tháng đều có thể lên đến cả trăm đồng.

Ở những năm bảy mươi, nhiêu đây còn nhiều hơn công điểm cả gia đình bình thường kiếm trong một tháng nữa.

Hơn nữa người đàn ông này cũng coi như là có lương tâm, tuy rằng cuộc hôn nhân của hai người khá xấu hổ, nhưng mỗi tháng đều sẽ gửi một phần ba tiền lương đến.

Số tiền này, đều cho cô.


Chỉ tiếc nguyên chủ quá ngu ngốc, bị Lý Thải Bình tẩy não, nghĩ đưa số tiền nhà cho mẹ chồng thì cuộc sống ở nhà họ Khương mới có thể tốt hơn một chút.

Kết quả thì sao, cuộc sống không chỉ không tốt, ngược lại càng lúc càng thêm gian nan.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ninh mỉm cười nói: “Vậy phiền mẹ trả hết toàn bộ số tiền mà Khương Ngọc gửi cho con lại đây, như thế thì con có thể tự đi mua rượu thuốc rồi!”
Thời buổi này, không biết nắm chặt tiền trong tay mình, không lẽ chờ chết đói à!
Hơn nữa còn ở nơi ăn thịt người không nhả xương như nhà họ Khương nữa!
Lý Thải Bình không ngờ rằng Nguyễn Ninh đột nhiên nói đến chuyện này, vỗ mạnh lên bàn nói: “Cô điên rồi đúng không? Tôi cực cực khổ khổ nuôi lớn Khương Ngọc, số tiền kia là do nó báo hiếu cho tôi, cô có còn biết xấu hổ hay không hả, đến cả tiền nó cho chúng tôi dưỡng lão mà cô cũng đòi lấy!”
Nguyễn Ninh thu hồi nụ cười trên mặt, cô không ngờ rằng Lý Thải Bình đã không biết xấu hổ đến mức này rồi.

“Nếu đó là tiền báo hiếu cho mẹ, vì sao anh ấy không gửi thẳng cho mẹ đi, vì sao không viết tên của mẹ? Vì sao mỗi lần mẹ đi lấy tiền còn cần con phải ký tên?”
Nguyễn Ninh tiếp tục biện luận lí lẽ rõ ràng, tiền cô cô, mắc gì phải đưa cho Lý Thải Bình chứ?
Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của Khương Ngọc, tuy rằng không liên quan quá nhiều đến cô, nhưng mà cũng không có nghĩa là cô muốn cho không cho loại người như Lý Thải Bình.


Lý Thải Bình bị Nguyễn Ninh nhanh mồm dẻo miệng nói đến á khẩu không nói ra lời, bà ta là mẹ kế, từ nhỏ đến lớn, đương nhiên là phải đề phòng mọi bề.

Bà ta đối xử với con do vợ trước sinh ra như đối xử với cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Hiện tại Nguyễn Ninh nói như thế, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt của bà ta.

“Sao tôi biết thằng nhóc ranh kia nghĩ cái gì chứ, dù sao đây là tiền dưỡng lão Khương Ngọc cho tôi, cô đừng có mơ đụng vào.


Tuy rằng Lý Thải Bình vẫn còn rất bực bội, nhưng mà ở trước mặt con dâu cả này lại không hề rụt rè chút nào.

Còn nhịn không được lèm bèm, hôm nay cô con dâu này đổi tính rồi sao?
Hết lần này đến lần khác, đều không thèm để bà ta vào mắt.

Nguyễn Ninh bất đắc dĩ thở dài, lại lộ ra vẻ mặt rối rắm nói: “Nếu mẹ không muốn cho con, con cũng không còn cách nào khác! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận