Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Tổng kết lại thì mua chung một cái nồi với Văn Tuyết cũng có chỗ tốt.
Tống Tử Dao gật đầu đồng ý.
Văn Tuyết mừng rỡ, lòng oán giận vì Tống Tử Dao từ chối lập nhóm cũng biến mất trong nháy mắt.
Tống Tử Dao còn nhờ người bàn hàng mua giúp cô một cái ấm siêu tốc và hai cái chậu tráng men về.
Cô còn muốn mua rất nhiều thứ, nhưng hợp tác xã của đại đội đều không có.
Chỉ có thể quay về dành ra chút thời gian tự mình lên trấn hoặc lên huyện mua.
Lúc bảy giờ chiều, Lưu Thanh Bình đã quay về, cô chỉ rửa tay rồi lập tức đưa Tống Tử Dao đến nhà thợ mộc của đại đội.
“Nghề mộc của chú Hữu Lương nổi danh khắp mười tám dặm thôn đấy, ngay cả người trong công xã cũng thường đến nhờ ông ấy làm.”
Tống Tử Dao sửng sốt, hỏi: “Chú gì cơ ạ?”
Lưu Thanh Bình nói: “Chú Hữu Lương, tên của người thợ mộc là Đàm Hữu Lương.”
Đàm Hữu Lương, đây không phải tên của cha Đàm Kim Hạ sao.
Nói cách khác, lát nữa sẽ đến nhà Đàm Kim Hạ!
Nhà Đàm Kim Hạ cách ký túc xá của thanh niên trí thức khá xa, đi bộ phải mất hơn hai mươi phút.
Dọc theo đường đi, Lưu Thanh Bình nhiệt tình giới thiệu tình hình hiện tại của mọi người cho Tống Tử Dao.
“Điều kiện của đội chúng ta cũng coi như khá ổn, kể từ khi đại đội trưởng lên nắm quyền, sản lượng ngũ cốc luôn đứng số một số hai trong vùng.
Mùa màng bội thu có khi còn bán được giá một đồng, thấp nhất cũng phải bảy tám hào nên người dân trong đội sẽ không quá đói bụng.”
“Nói thì nói vậy, không đói bụng ý chính là không thiếu đồ ăn mà thôi, bánh ngô, khoai lang, khoai tây gì đó, còn muốn nhiều hơn cũng không có, chắc chắn là không thể so với cuộc sống trên thành thị được.”
Lưu Thanh Bình liếc nhìn Tống Tử Dao, “Nhìn qua thì có vẻ điều kiện gia đình của em cũng không tồi, có lẽ sinh hoạt trong tương lai sẽ rất vất vả đó, em nhất định phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Tống Tử Dao gật đầu nói: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Cô từng nghe Đàm Kim Hạ miêu tả rất nhiều lần về cuộc sống khó khăn ở nông thôn.
Lưu Thanh Bình nghe vậy cũng không nói nhiều lời nữa, cô ấy chỉ vào một số căn nhà họ đi ngang qua mà giới thiệu:
“Kia là nhà của kế toán trong thôn, đừng coi thường nhà họ, ông ta chỉ dưới bí thư chi bộ của đại đội và đại đội trưởng của chúng ta thôi.
Con người ông ta thì......!Em chú ý chút, đừng đắc tội ông ta là được.”
“Con dâu nhà này là thợ may vá, ở chỗ này dù làm nghề gì thì đều sẽ mua vải đến nhờ cô ấy may cho, tiền công rất thấp.
Đương nhiên, nếu em có thể tự làm thì sẽ không cần mất chút tiền đó.”
Thợ thủ công ở nông thôn, chẳng hạn như thợ may, thợ xây, thợ mộc,… được phép thu phí cho công việc của họ.
Lưu Thanh Bình rất nhiệt tình, một đường đi đến đâu đều giới thiệu cực kỳ chi tiết.
Tống Tử Dao cũng theo lời của cô ấy mà quan sát thôn họ Đàm ở thời điểm hiện tại.
Trước đây, cô từng đi theo Đàm Kim Hạ tới nơi này.
Nhưng vào thời điểm đó, mỗi hộ gia đình đều có một căn biệt thự nhỏ được xây dựng nhờ sự trợ giúp của Đàm Kim Hạ, đường làng cũng là đường nhựa phẳng phiu, Đàm Kim Hạ giúp thôn phát triển thành làng doanh nghiệp nên hằng năm, mỗi hộ gia đình đều có thể nhận tới mười vạn nhân dân tệ.
Đây cũng là ngôi làng khá giả từng được đăng lên báo chí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...