Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Quá Dịu Dàng Tháo Hán Liếc Mắt Một Cái Liền Say Đắm


Nghe cô nói như vậy, trong lòng Hà Nhã Đình không hề có sự vui mừng như tưởng tượng, ngược lại còn bắt đầu lo lắng, nếu như Khương Lê thật sự không thích Tống Đình Ngọc nữa, vậy sau này cô còn đối xử tốt với bọn họ không?

Huống hồ, hiện tại cô ta tuyệt đối không thể nảy sinh mâu thuẫn với Khương Lê.


Cô ta tiến lên nắm lấy tay Khương Lê, giọng điệu ôn nhu khuyên nhủ: "Lê Lê, chị biết những lời em nói đều là lời tức giận, em có phải tức giận vì chị đi quá gần với Tống tri thanh không? Trong lòng chị, một người là chị em tốt, một người là bạn bè của chị, nếu như em không thích, sau này chị sẽ ít qua lại với Tống tri thanh hơn.

"

"Thật không?" Khương Lê giả vờ tò mò, cô chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Hà Nhã Đình: "Chị Nhã Đình, chị thật sự sẽ nói được làm được sao?"

Những người trong ký túc xá, ánh mắt đều tề tề nhìn về phía hai người.


"Đương nhiên! Tống tri thanh là người em thích, chị sao có thể có ý nghĩ gì với hắn!" Hà Nhã Đình có chút chột dạ nhưng giây tiếp theo vẫn cười tủm tỉm gật đầu.


Khương Lê cong môi, không để lại dấu vết giãy tay mình ra.



Là nam chính trong sách, Hà Nhã Đình là nữ chính, sao có thể từ bỏ Tống Đình Ngọc là cổ phiếu tiềm năng này chứ? Hai người này sau này có thể thành công như vậy, chính là giẫm lên xương máu của nguyên chủ mà đi lên.


Mặc dù khí tức trên người Hà Nhã Đình thoạt nhìn rất ôn hòa, đối với cô cũng cười rất thiện ý nhưng khó hiểu là Khương Lê lại không thích cô ta.

Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, nó sẽ nảy mầm và phát triển không thể kiểm soát.


Cô đem đồng hồ và tiền lẻ cất vào tủ khóa lại, sau đó đi rửa mặt.


Nhìn bóng lưng Khương Lê, Hà Nhã Đình đi đến bên giường mình, cúi đầu suy tư, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.


Cô ta luôn cảm thấy, Khương Lê đã thay đổi, cô có phải đã biết được điều gì rồi không?
Nhưng mà, không thể nào,ngốc như vậy, sao có thể phát hiện ra điều gì chứ?

Sáng ngày hôm sau.



Sau khi tỉnh lại, Khương Lê phát hiện tay chân mình đau nhức, không biết có phải do hôm qua làm việc quá sức hay không.


Ăn sáng xong, đại đội trưởng bắt đầu sắp xếp công việc.

Sức lực của nữ tri thanh không lớn, phần lớn đều được sắp xếp làm một số việc nhẹ nhàng, nam tri thanh sức lực lớn hơn một chút, cùng với dân làng chuyển ngô ra sân phơi.


Đến lượt Khương Lê, đại đội trưởng liếc nhìn cô, thấy khuôn mặt tái nhợt và dáng vẻ yếu ớt của nàng, liền mở miệng nói: "Khương Lê, thời gian này cô trước tiên đi cắt cỏ lợn cho lợn ăn, lần này cô không được lười biếng nữa!"

Mọi người đều biết, Khương Lê là người nổi tiếng là kiêu căng lười biếng trong thôn, cắt cỏ lợn cũng coi như là việc nhẹ nhàng rồi.

Vì vậy, trong đám người bắt đầu có người không phục.


Bàng Lan Hương nói: "Đại đội trưởng, tại sao Khương Lê có thể làm việc nhẹ nhàng như vậy, tôi cũng muốn đi cắt cỏ lợn.

"

Có thể cắt cỏ lợn, ai lại muốn bẻ ngô cả ngày chứ?

Dù sao cắt cỏ lợn còn có thể lười biếng một chút, lúc bẻ ngô cả ngày đều có người ở bên cạnh, trừ khi mặt đủ dày, nếu không thì ai dám làm biếng trốn việc chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận