Cô bị quán tính đâm ngã, mắt thấy sắp ngã xuống đất, một bàn tay to dài hữu lực đột nhiên kéo cô lại.
Khương Lê định thần nhìn, giây tiếp theo, cô đối diện với một đôi mắt đen láy lạnh lẽo.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt như băng trong đêm đông, mang theo ý lạnh không tan.
"Tôi không biết, từ bao giờ em gái tôi lại có một người mẹ như bà!" Ánh mắt Hạ Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên, ánh mắt hung dữ như sói, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức hung hãn khó chọc!
Hắn ta cao lớn, do thường xuyên làm việc nên trên người có nhiều cơ bắp, khi nhìn chằm chằm vào đối phương, hắn tạo cho người ta một cảm giác áp bức vô cùng mãnh liệt!
Người phụ nữ trung niên và mấy người đàn ông phía sau thấy tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy!
Nếu chuyện này thực sự ầm ĩ, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ không thoát được.
Sau khi mấy người rời đi, Khương Lê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật xui xẻo! Đi đâu cũng gặp phải người có ý đồ xấu!
Trước đó, nguyên chủ đến đây dạo hơn một tiếng đồng hồ, cũng không thấy ai muốn bắt cóc cô, cô mới vào chưa đầy mười phút, đã bị người ta để mắt tới!
Hạ Tĩnh Xuyên nhìn lướt qua những người xung quanh, kéo Khương Lê đi, một mạch đi thẳng ra khỏi chợ đen.
"Hạ Tĩnh Xuyên! Tôi còn chưa mua đồ!" Khương Lê bị hắn kéo tay, sức đàn ông rất lớn, cô hoàn toàn không chống cự được, suốt dọc đường gần như bị hắn lôi kéo ra khỏi chợ đen.
"Hạ Tĩnh Xuyên!" Thấy anh ta không trả lời mình, Khương Lê liền gọi anh ta ở phía sau.
Giọng nói của cô gái mềm mại, nghe như đang làm nũng vậy.
Đây cũng không phải là Khương Lê cố ý, giọng nói của cô vốn dĩ đã dịu dàng mềm mại như vậy, rất đáng thương.
Người đàn ông phía trước mặc dù nghe thấy nhưng không buông cô ra, vẫn lạnh mặt kéo cô đi.
Khương Lê chạy theo sau người đàn ông, không biết đi bao lâu, hai người mới đến một con hẻm vắng vẻ.
Hạ Tĩnh Xuyên dừng lại, quay người nhìn cô, cô có biết một cô gái yếu đuối như cô đến một nơi như chợ đen nguy hiểm đến mức nào không?
Nhưng lời hắn ta còn chưa kịp nói ra, bên tai đã truyền đến giọng nói mềm mại nhưng hơi ấm ức của cô gái: "Hạ Tĩnh Xuyên, anh làm tôi đau rồi!"
Lúc này, hắn mới phản ứng lại, mình vẫn chưa buông tay cô.
Giây tiếp theo, hắn vội vàng buông ra.
Khương Lê cúi đầu nhìn, cổ tay đã đỏ ửng, lúc cô đau, nước mắt sẽ không tự chủ mà chảy ra nhưng rõ ràng trong lòng cô không muốn khóc.
"Hạ Tĩnh Xuyên! Sao anh lại dùng nhiều sức thế!" Khương Lê đưa cổ tay mình ra cho anh xem, trên cổ tay trắng ngần có một vết đỏ rất rõ.
Đôi mắt to long lanh của cô ngấn lệ, nhìn hắn chằm chằm, khiến người ta không thể nói ra lời trách mắng.
Cô gái lúc này trông thật quyến rũ.
Khuôn mặt vốn đã rất đáng thương, đôi mắt ngấn lệ như đang trách móc, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Hắn không ngờ rằng làn da của cô lại mỏng mhắn đến vậy, chỉ cần véo nhẹ là đỏ ửng lên.
Trong ấn tượng của hắn, dường như làn da của Dao Dao cũng không mỏng manh như vậy…
Hạ Tĩnh Xuyên dời mắt đi, nhìn về góc tường bên chắn: "Cô có biết một cô gái như cô đến nơi đó nguy hiểm thế nào không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...