Nhóm thanh niên trí thức bước lên phía trước, đứng cạnh trưởng thôn.
“Đây là năm đồng chí mới đến hôm qua, từ thành phố tới, là người có văn hóa.
Nói cho cùng, các đồng chí vẫn còn trẻ.
Không rành việc đồng áng, mọi người phải chỉ bảo nhiều, nhẫn nại hơn, biết chưa?” Lời của trưởng thôn rất khéo léo.
Bất quá Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng đây đều là công lao của những món quà ngày hôm qua.
“Được rồi, tan họp, các đồng chí thanh niên trí thức ở lại.” Trưởng thôn nói vài câu với đội trưởng rồi rời đi.
Đội trưởng đứng trước mặt các thanh niên tri thức.
“Mấy đứa cũng khá đấy, ngày đầu đi làm không đến muộn, chứng tỏ thái độ mấy đứa rất đúng đắn.
Mấy đứa yên tâm, mấy đứa mới đến nên tôi cũng không bắt mấy đứa làm việc nặng đâu, tất nhiên, mấy đứa cũng chưa làm được,” đội trưởng cười cười, rồi phân công nhiệm vụ.
“Ba đồng chí nữ đi nhổ cỏ, một ngày được bốn đến năm công điểm, nhổ nhiều thì công điểm nhiều.
Hai đồng chí nam thì đi xới đất, một ngày được sáu đến bảy công điểm.
Đi lấy dụng cụ đi,” đội trưởng ghi vào sổ, chỉ vào kho đằng sau.
Bên trong có nhiều dụng cụ, các đồng chí nam mỗi người lấy một cái cuốc, các đồng chí nữ mỗi người lấy một cái rổ để đựng cỏ.
Đội trưởng dẫn bọn họ ra đồng, nhờ mấy dì bên cạnh dạy họ kỹ thuật.
“Ôi, các thanh niên trí thức đến từ thành phố xinh đẹp thật, da trắng mịn, nhìn cả ba người, không ai xấu cả.”
“Đúng vậy, nếu con gái tôi cũng có thể xinh đẹp như vậy thì tốt rồi.”
“Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì, tôi thấy chỉ có cô bé mập kia là dễ thương, hai người kia gầy như que củi, mông bé như thế, khó mà sinh nở.”
“Đúng rồi, Đúng thế thật”
Hai bác gái lảm nhảm, suýt chút nữa quên dạy bọn họ.
“Này, chị Vương, chị thích cái cô gầy mà đẹp thì chị dạy đi, nhìn cô ấy như tiểu thư, không làm được việc,” bà Hoàng cố ý trêu chọc bà Vương.
“Được, được, cô thích cô gái béo kia thì dạy cô ấy đi,” bà Hoàng cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn người xinh đẹp, vì thế liền chủ động đi tới chào hỏi Vương Tiểu Thanh.
“Cô bé thanh niên tri thức, cô lại đây,” Vương Tiểu Thanh thấy bác ấy hướng về phía mình gọi.
Thấy bác gái không có ý xấu, cô liền tiến lại gần.
“Chào bác, cháu tên là Vương Tiểu Thanh,” cô lễ phép chào hỏi.
“Ôi, thật đúng là trùng hợp, tôi cũng họ Vương, vậy từ nay tôi sẽ gọi cô là Tiểu Thanh nhé,” bác Vương cảm thấy cô bé này nói chuyện tới giọng nói cũng dễ nghe, dịu dàng, không như nông dân, giọng to.
“Vâng, bác Vương.”
“Được rồi, tôi sẽ dạy cô cách nhổ cỏ.
Cô nhìn xem, chỗ đất này cuối tháng sẽ trồng lúa nước, chúng ta cần nhổ hết cỏ để chúng không cạnh tranh dinh dưỡng với lúa.
Cô nhìn này, nhổ cỏ phải nhổ như tôi, nhổ từ gốc lên, nếu không nhổ được gốc, khoảng mười ngày sau nó sẽ mọc lại,” bác Vương hướng dẫn Vương Tiểu Thanh cách nhổ cỏ sao cho nhẹ nhàng và không đau tay.
Bác Hoàng thì đang dạy Lưu Hiểu Yến cách nhổ cỏ, còn Trương Hồng Châu thì không ai quan tâm.
Tuy nhiên, từ trước đến nay Trương Hồng Châu đã quen làm việc rồi, việc nhổ cỏ đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Một lát sau, hai bác gái lại tụ tập nói chuyện.
“Này, chị Vương, con trai thứ hai của chị chưa có đối tượng kết hôn phải không? Không phải chị thích cô gái thanh niên tri thức xinh đẹp đó sao, có cần tôi giúp làm mối không?” Bà Hoàng trêu đùa.
Câu này nói trúng tim đen của bà Vương, con trai út của bà đã 20 tuổi mà chưa kết hôn.
Nói cho cùng là do điều kiện gia đình thiếu thốn, trước đây khi cưới vợ cho con trai cả đã phải nợ nần chồng chất, mãi đến tết năm ngoái mới trả hết nợ.
Bây giờ trong nhà vẫn chưa có tiền.
“Mấy cô thanh niên trí thức này tất nhiên tốt, nhưng cô cũng biết điều kiện nhà tôi mà, năm ngoái vẫn còn nợ nần, may mà con trai út của tôi một lòng vì gia đình, không giữ riêng một đồng nào.
Nếu muốn cưới vợ cho nó, chắc phải đợi thêm hai năm nữa,” bà Vương thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...