Đáng tiếc không có đèn, cũng không có đèn pin, Vương Tiểu Thanh mò mẫm trong bóng tối, suýt chút nữa té ngã.
Cô cố gắng tìm trong nhà chính và cuối cùng cũng tìm được hai cái bát bị sứt mẻ.
Được rồi, buổi tối là Trương Hồng Châu rửa bát, có thể cô ấy đã cất bát đi rồi, còn mấy cái bát sứt mẻ thì để ở một góc.
"Không sao, bát sứt mẻ cũng được" Vương Tiểu Thanh cầm theo bát vỡ vào không gian.
Cô ngâm hạt lúa giống và lúa mì trong nước Linh Tuyền rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng chiếu vào phòng, Vương Tiểu Thanh đã thức dậy.
Ở thời hiện đại, cô cũng chưa bao giờ thích ngủ nướng.
Vương Tiểu Thanh thấy mọi người còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng thay quần áo, là bộ quần áo cũ lúc trước của nguyên chủ.
Bộ quần áo mới mua hai hôm trước cô để dành đến khi nghỉ mới mặc.
Đôi giày vải trắng bạc màu do nguyên chủ giặt nhiều lần, tuy đã phai màu nhưng đường may vẫn còn chắc chắn, hình như do nguyên chủ tự mình làm, cũng thật khéo tay.
Vương Tiểu Thanh đi ra sân giếng lấy nước rửa mặt, sau đó bắt đầu nấu nước luộc trứng gà.
May là trong nhà chính có đá lửa, không thì cô cũng không biết cách nhóm lửa, hình như là do Hoàng Cẩm mang đến.
Mười lăm phút sau, tiếng loa báo vang lên, âm thanh rất lớn, cả thôn đều nghe thấy, loa đặt ở ủy ban thôn, chắc là trưởng thôn đã bật từ sớm.
Hoàng Cẩm là người đầu tiên ra khỏi phòng, đi theo sau là Giả Nam Ngọc.
“Đồng chí Tiểu Thanh, cô dậy sớm thế, cảm ơn cô đã luộc trứng cho chúng tôi,” Hoàng Cẩm vẫn luôn nhiệt tình, vui vẻ.
“Không có gì, đêm qua mọi người ngủ thế nào?” Vương Tiểu Thanh hỏi thăm.
Hoàng Cẩm nhanh nhẹn kéo nước từ giếng lên để rửa mặt, “Rất tốt, ngủ một giấc đến sáng.”
“Tiểu Thanh, cô dậy sớm thế,” Lưu Hiểu Yến cầm cốc nước súc miệng bước ra khỏi phòng.
“Cũng không sớm lắm đâu, trứng gà luộc xong rồi, rửa mặt xong vào ăn đi,” Vương Tiểu Thanh vớt trứng gà ra để vào nước lạnh.
“Được, tôi đến ngay,” mọi người rửa mặt xong, mỗi người cầm một quả trứng nhưng chưa kịp ăn xong thì loa báo đi làm vang lên.
“Đi thôi, Hiểu Yến,” Vương Tiểu Thanh bỏ nốt miếng trứng cuối cùng bỏ vào miệng.
“Được rồi,”
Bọn họ chuẩn bị xong, trên đường đi họ mới nhận ra không ít dân làng đều mang theo bình nước.
“Ôi trời, bọn họ mang theo bình nước, còn chúng ta không có.
Nếu khát nước thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lưu Hiểu Yến không kìm được tiếng than.
“Không sao đâu, hiện tại thời tiết không quá nóng, vài giờ không uống nước cũng không sao.
Nếu thật sự không chịu nổi, cô có thể chạy về uống nước, hình như giữa giờ có thời gian nghỉ ngơi mà,” Vương Tiểu Thanh trấn an, cô cảm thấy không có khả năng trong suốt thời gian làm việc lại không có thời gian để nghỉ ngơi.
“Mọi người nhìn xem, chính là cô ấy, hôm qua tôi đã nói trông như tiên giáng trần, làn da trắng mịn” bà thím hôm qua lại nhìn thấy Vương Tiểu Thanh, liền vội vàng gọi mọi người nhìn xem.
“Ôi trời, đúng thật là, còn đẹp hơn cả con gái trưởng thôn,” con gái út của trưởng thôn đang học trung học ở thị trấn, được xem là hoa khôi của làng.
Cách đó không xa, có một ánh mắt dõi theo từng bước chân của Vương Tiểu Thanh.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Bất ngờ bị ai đó vỗ vai.
Quay đầu lại nhìn, hóa ra là anh trai mình.
“Không nhìn gì cả, đi làm thôi,” nói xong liền bỏ đi ngay.
“Ừ,” Trương Dũng gãi đầu không hiểu chuyện gì, sau đó cũng nhanh chóng theo sau để không bị đến muộn.
“Yên lặng, yên lặng,” trưởng thôn đang đứng đợi mọi người ở sân phơi.
“Mọi người yên lặng một chút, khụ khụ, trước khi bắt đầu làm việc, tôi có vài lời muốn nói với mọi người,” trưởng thôn hắng giọng.
Mọi người đều im lặng, nhìn về phía trưởng thôn.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là giới thiệu với mọi người về các đồng chí mới tới thôn Phong Thu Loan,” nói xong, ông vẫy tay gọi nhóm thanh niên trí thức lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...