Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa


Anh ngẩn người ra, lắp ba lắp bắp, ấp úng hỏi: "Vừa nãy là ai thay quần áo cho tôi vậy?" Anh không thể miêu tả được cảm xúc trong lòng, quá phức tạp rồi."Trừ tôi ra thì còn có ai nữa đâu." Thấy Bạch Xuyên căng thẳng, Tưởng Vân có một chút buồn cười, hồn nhiên không nhận ra bản thân mình giống nữ lưu manh “chấm mút” người khác, lớn tiếng nói: "Dù sao đêm khuya hôm trước tôi cũng nhìn thấy hết rồi, nhìn thêm một lần nữa cũng chẳng sao cả.

Vả lại tôi mới là người bị thiệt thòi hơn, anh căng thẳng như vậy làm gì?""Không phải...." Bạch Xuyên còn muốn giải thích, nhưng mà không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Tình hình trước mắt, còn có thể giải thích thế nào được nữa.


Giải thích có ích gì không?Ngàn lời muốn nói bị nghẹn lại ở cổ họng, anh nghẹn ngào thốt ra một câu: "Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."Tưởng Vân nhướng mi, liếc nhìn Bạch Xuyên: "Anh chịu trách nhiệm như thế nào?""Tôi, tôi trở về đại đội xin đăng ký kết hôn.

Đúng rồi, em nói địa chỉ nhà em cho tôi đi.

Muốn đơn kết hôn được thông qua thì phải tra xét lý lịch gia đình, chỉ cần không phạm phải lỗi nào quá nghiêm trọng thì tôi sẽ được chấp thuận." Bạch Xuyên bình tĩnh nói.Bàn tay cầm cốc của Tưởng Vân mềm nhũn, suýt chút nữa làm đổ nước nóng trong vại sứ lên người.Cô sắp xếp lại suy nghĩ một chút, vừa ung dung vừa tỉnh táo, chậm rãi nói: “Không vội, kết hôn không phải chuyện nhỏ, càng không phải là trò trẻ con.

Chúng ta không có nền tảng tình cảm, lỡ vội vàng kết hôn rồi lại phát hiện rằng sống chung không hợp nhau thì phải làm sao? Với cái đặc điểm thân phận của anh, sau này rất khó để ly hôn.”"Anh đừng nên đặt nặng tâm lý, tôi học y một đoạn thời gian, ở trong mắt bác sĩ, bệnh nhân chính là bệnh nhân, giới tính cũng không ảnh hưởng tới việc bác sĩ cứu người.

Tôi sợ anh cảm lạnh, khi thay quần áo cho anh không hề có mấy cái tư tưởng đấy.

Anh cứ coi mình như một miếng thịt heo có kích thước một mét tám là được rồi."Bạch Xuyên: "...""Không có nền tảng tình cảm thì có thể trau dồi thêm, tôi thật sự thích em, em không giống người khác.


Tất nhiên, nếu em không thích tôi, chắc chắn tôi sẽ không hại cả đời em đâu."Lần này đến lượt Tưởng Vân im lặng.Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Nếu kết hôn rồi thì tôi còn cần phải ở chỗ này làm ruộng không?"Bạch Xuyên cười một tiếng: “Em muốn làm gì cũng được, không muốn cũng có thể xin đi theo quân, ở tại khu gia quyến của quân nhân."Tưởng Vân gật đầu: "Vậy chúng ta cùng trau dồi tình cảm đi.

Khi nào chắc chắn muốn cùng nhau tiến tới thì xin đăng ký kết hôn.

Anh để lại địa chỉ của anh cho tôi, nếu tôi muốn viết thư cho anh thì cũng có địa chỉ để gửi thư.”"Được, không có vấn đề gì."Bạch Xuyên xoay người nhảy khỏi giường lò, đeo giày vào rồi mặc quần áo, mặt có hơi lúng túng: "Vậy bộ quần áo này, em hong khô ở đây luôn đi, bên kia tôi không nhóm lửa nên không thể hong khô được""Được thôi."Tưởng Vân vẫn còn hơi thất thần.Bạch Xuyên trở về nhà, lấy từ trong túi xách ra tiền và phiếu lương thực mà bản thân mang theo về nhà, anh đếm một nửa số tiền cùng với số phiếu lương thực, rồi gom lại đặt lên tay Tưởng Vân.“Tôi thấy lương thực của em không còn nhiều lắm, đoán chừng tiếp theo cần phải mua bổ sung.

Tôi chia một ít tiền và phiếu lương thực cho em, còn thiếu cái gì thì em cứ viết thư cho tôi.”Tưởng Vân bị lời nói của Bạch Xuyên làm cho buồn cười: "Anh không sợ tôi nhận tiền và phiếu xong, quay đầu coi như không biết anh, khiến anh mất sạch tài sản sao?""Lấy hết thì cứ lấy hết, làm người không thế lúc nào cũng sợ này sợ kia được, nếu không thì chẳng thể làm chuyện gì cả.


Lúc người xưa đập nồi dìm thuyền không phải cũng không lo lắng nồi nát không có cơm ăn, thuyền chìm làm sao chạy trốn à? Tôi tin em."Tưởng Vân nhận phiếu nhưng trả lại tiền: "Tôi thực sự thiếu phiếu lương thực, nhưng tiền thì tôi có.

Mẹ tôi cho cũng không ít, anh giữ lại cho bản thân đi.""Em cầm lấy đi, đừng chê nó ít.

Đây là tấm lòng của tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận