Hai mẹ con mới vừa đi được vài bước, quay đầu lại liền gặp được Giang Quế Chi, mẹ của bí thư chi bộ Từ Phúc Quý đi tới trước mặt, mà bà cũng chính là thím hai của Từ Xuyên.
“Mẹ Nhị Nha, đi thăm họ hàng về rồi à.” Giang Quế Chi chào hỏi, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào cái má đang sưng đỏ trên mặt của Nhị Nha.
"Ai u ông trời ơi, mặt của Nhị Nha làm sao đây, giống như mới bị người ta đánh vậy?"
“Bà Từ, là người phụ nữ kia đánh cháu.” Nhị Nha cũng không đợi mẹ nó há miệng nói chuyện thì đã giành nói trước.
Nó là muốn cho tất cả mọi người đều biết Khương Miêu đánh mình, cái bộ dáng mềm mại mặc cho người ta khi dễ của cô trước kia đều là giả bộ.
“Nha đầu này, sao lại có thể ăn nói như vậy? Đó là thím ba của cháu, cho dù như thế nào thì cũng không thể gọi là người phụ nữ này, phụ nữ kia được.”
Trương Tố Phân giả vờ trừng mắt nhìn con gái mình, sau đó cười nói với Giang Quế Chi.
"Thím hai, thím cũng biết, ba tụi nhỏ mất sớm, để lại cho cháu một đám nhỏ này.
Cháu một thân phải nuôi ba đứa nhỏ, thật sự không thể nuôi dạy bọn nó tốt được, cũng không dạy bọn nó phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Có thể hôm nay tâm tình vợ Tiểu Xuyên không được tốt, mà con nha đầu chết tiệt này lại còn chọc giận cô ấy, nên cô ấy mới không kìm được mà lấy vại tráng men ra đánh nó một cái, sau đó lại tát thêm một cái nữa.
Aizz, cũng là trách cháu, bình thường quá bận rộn nên mới không có thời gian quản tốt con nha đầu này...”
Giang Quế Chi lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Cô nói, là vợ của Tiểu Xuyên đánh Nhị Nha?”
Bà có chút không tin, bởi vì bà cũng hiểu rõ bảy tám phần vợ Tiểu Xuyên là người như thế nào, bình thường không ra ngoài nhiều, khi đi làm lại ít nói chuyện.
Cho nên mọi người đều nghĩ cô là một người rất hay ngại ngùng, tính tình mềm mại, lúc nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, không giống với loại người sẽ biết ra tay đánh người.
“Bà Từ, thím ấy thật sự đánh cháu, mọi người đều bị thím ta lừa rồi, bộ dạng trước kia của thím ta chỉ là giả bộ thôi.” Nhị Nha làm như hận không thể lôi kéo Giang Quế Chi đi theo mình đối chất một phen.
“Nói cái gì vậy, thím Ba con dù sao cũng không phải cố ý đánh con.
Con là đứa không cha, người ta có đánh con vài cái thì tính làm sao? Con cũng không phải là tiểu thư đài các gì, đến ngay cả đánh không được mà mắng không được.”
Những lời này của Trương Tố Phân, bề ngoài tuy là giải vây cho Khương Miêu, việc con gái của mình bị đánh cũng là đáng đời, nhưng nếu người nghe cẩn thận ngẫm lại, thì giống như đang nói Khương Miêu mới là kẻ xấu.
“Thím hai, chúng ta về nhà trước đây.”
Giang Quế Chi nhìn Trương Tố Phân vừa mắng con gái mình không hiểu chuyện, vừa đi về nhà.
Bà nghe cũng có chút hồ đồ rồi, chẳng lẽ vợ của Tiểu Xuyên, một người phụ nữ điềm đạm, nho nhã kia lại thật sự ra tay đánh Nhị Nha sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...