Thập Niên 70 Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Đại Nha tất nhiên không hy vọng thím Ba của mình sẽ trở nên như vậy, bởi cô bé luôn cảm thấy thím Ba hình như sống không được vui vẻ cho lắm, mà cô như vậy thì trong lòng cô bé cũng sẽ không vui.
Khương Miêu tính toán thời gian một chút, nếu nói hiện tại cô đã kết hôn được ba năm, vậy thì bây giờ là năm 1972.
Nếu cô nhớ không lầm thì nguyên chủ kết hôn vào năm 1970, nói cách khác thì cha của nguyên chủ ở thời điểm này đã qua đời rồi.
Mà cái người chồng hiền lành của nguyên chủ, không chừng bây giờ cũng đã bắt đầu giúp đỡ hai mẹ con nhà kia…
Vậy thì trong khoảng thời gian này cô phải tranh thủ đem thân thể của nguyên chủ dưỡng cho thật tốt, nếu nguyên chủ vẫn cứ luôn ăn không đủ no, mỗi ngày lại còn phải làm nhiều việc như vậy, cho dù thân thể có làm bằng sắt cũng sẽ gánh không nổi.
Ngay tại thời điểm Khương Miêu vẫn còn đang suy nghĩ thì Từ Xuyên, người vốn phải đang làm việc lại cầm cuốc trở về nhà, mà phía sau của hắn còn có Nhị Nha đi theo, nó còn đang không ngừng khóc sướt mướt, cáo trạng với hắn.
Khương Miêu không nghĩ tới, con bé Nhị Nha này thế mà lại còn biết giả vờ đáng thương, rõ ràng vừa rồi ở trước mặt cô bộ dáng của nó còn hung hăng, vênh váo đến như vậy.
Từ Xuyên sau khi dẹp cuốc xong, thì hắn liền đi vào nhà.
Khương Miêu cũng nhân cơ hội này đánh giá đối phương.
Phải nói nếu nhìn sơ qua thì hắn đúng là một người có bộ dáng trông hiền lành, ngũ quan tuấn lãng, làn da màu lúa mì, thân hình cao lớn… Nếu chỉ tính ở trong thôn thôi thì có thể nói hắn là một người rất xuất sắc, muốn dáng có dáng, muốn người có người, chỉ là Khương Miêu vẫn không đánh giá cao hắn lắm.
Từ Xuyên đi tới trước mặt vợ mình.
Hắn cảm thấy ánh mắt hôm nay cô nhìn hắn có chút xa lạ, có cảm giác như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn vậy.
Vừa nghĩ đến đây, hắn nhịn không được lắc đầu.
Hắn cảm thấy mình nhất định là quá mệt mỏi rồi nên mới bị hoa mắt như vậy, vì dù sao thì hắn và cô cũng đã sống chung với nhau ba năm, ngay cả con cũng đã có….
"Giờ này anh không đi làm mà trở về nhà làm gì?" Khương Miêu làm như không nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của Nhị Nha ở sau lưng của Từ Xuyên, lạnh giọng hỏi.
Từ Xuyên bị cô chất vấn như vậy, đột nhiên không biết nói cái gì.
Hắn gãi gãi đầu, hơn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Nghe Đại Nha nói em bị bệnh?"
“Đúng vậy, tôi bị bệnh, nên hiện tại rất mệt mỏi.”
Khương Miêu nói trắng ra, ngược lại làm cho Từ Xuyên có chút ngây ngẩn cả người.
Bởi nếu trước kia, cho dù cô có thật sự bị bệnh đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ không nói cho hắn biết là mình bị bệnh, mà cô sẽ tự đi mua thuốc một mình.
Hơn nữa, nếu là trước kia, cô cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, cô cứ nhìn hắn như vậy làm cho hắn không khỏi có chút chột dạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...