Thập Niên 70 Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Thật không nghĩ đến, lần đầu tiên ăn bánh ngọt là được ăn ở chỗ thím Ba.
Chờ đến khi Đại Nha hồi phục lại tinh thần, thì bánh ngọt đã bị mình ăn xong.
Cô bé không khỏi ảo não, hối hận vì mình đã ăn quá nhanh, nếu như cô bé chịu ăn chậm thêm một chút nữa thôi thì thím Ba sẽ không phải tốn công cho cô thêm cái bánh thứ hai.
Khương Miêu tựa như đã nhìn ra suy nghĩ của Đại Nha, cô canh đến lúc cô bé còn chưa ăn xong cái bánh đầu tiên, thì cô đã nhét thêm cái bánh thứ hai vào tay cô bé.
Hai người bọn cô, thím một cái cháu một cái, lần lượt đem một túi bánh ngọt kia xử lý sạch sẽ.
Bọn họ vừa ăn xong thì Nhị Nha cũng vừa lúc trở về.
Nhị Nha vừa bước vào sân thì đã ngửi thấy được mùi thơm của bánh ngọt, nó không khỏi tức giận nói: “Được lắm, tôi sẽ nói với bà nội và chú Ba là hai người dám lén ăn bánh ngọt sau lưng chúng tôi.” Nhị Nha hai tay chống eo, ánh mắt tức giận dừng lại trên tờ giấy gói túi bánh ngọt, mà cái túi bánh ấy hiện tại đã trống không.
Đại Nha sợ tới mức lập tức đứng lên, theo bản năng muốn nói Khương Miêu trốn đi, cô bé không muốn bà nội và chú Ba của mình sẽ trách mắng Khương Miêu.
“Không phải, tất cả bánh ngọt ở đây đều là do chị ăn, không liên quan gì đến thím ấy.”
"Ngồi xuống đi, cháu sợ cái gì chứ chứ?” Khương Miêu vội tiến lên kéo Đại Nha ngồi xuống.
Khóe miệng của cô không giấu được mang theo một ý cười, nhưng ánh mắt liếc nhìn Nhị Nha ngược lại vô cùng lạnh lùng.
“Số bánh ngọt này là của tôi mua, tôi muốn ăn thì ăn, muốn cho ai ăn thì cho.
Chúng tôi quang minh chính đại mà ăn, cháu muốn nói với ai cũng là việc của cháu.
Bây giờ, ngay lập tức, cháu cút ra khỏi phòng ngay cho tôi."
Nhị Nha không khỏi sửng sốt, nó còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề, chuyện đã đến nước này mà cô lại còn dám bảo nó cút đi sao?
“Đây là phòng của chú Ba tôi, là nhà của tôi, có muốn cút thì thì cũng phải phải là loại phụ nữ hồ ly tinh không biết xấu hổ hư thím cút đi mới đúng.”
Bộ dáng của Nhị Nha vô cùng hóng hách, mà giọng điệu của nó lại vênh váo tự đắc.
Nghĩ cũng lạ thật, thì người phụ nữ này bình thường không phải luôn chịu đựng bị người ta khi dễ sao? Thậm chí luôn để mặc cho nó tùy hứng làm bậy, sao bây giờ lại ….
Nó còn nhớ những ngày đầu khi Khương Miêu vừa mới kết hôn cùng với chú Ba, nó còn luôn cố ý gây chuyện với cô.
Nhưng cho dù chú Ba có biết đi chăng nữa, thì hắn không chỉ không trách mắng, không dạy dỗ nó, mà ngược lại còn yêu cầu Khương Miêu phải bao dung cho nó nhiều hơn.
Bởi theo Từ Xuyên dù sao thì nó vẫn còn là trẻ con, không đáng để chấp nhất làm gì.
Cũng bởi vì thế mà Khương Miêu ở trong cái nhà này tựa như một khối bột mỳ vậy, mặc cho nó muốn nắn như thế nào thì nắn như thế đó.
Nếu đã như vậy thì hôm nay nó nhất định sẽ đi tìm chú Ba để của mình để cáo trạng, để cho chú ấy dạy dỗ lại người phụ nữ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...