Giang Ái Linh kéo Thiết Trụ, chỉ vào vết đỏ trên cổ Lý Thiết Trụ nói, “Chị hai, tôi và chị không có thù hận gì đúng không? Vậy hỏi chị tại sao lại đánh Thiết Trụ nhà tôi?""Bởi vì anh họ muốn cướp cá của chúng cháu!" Ba bảo rất tức giận, "Anh ta còn bắt nạt chúng cháu!"Mẹ và cha cho bọn chúng ăn cơm, mặc dù bọn chúng chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy nhưng ở trong lòng bọn chúng, cha mẹ quan trọng hơn.
Cho nên cả ba đứa lần lượt chạy ra ngoài, nắm lấy góc áo Thẩm Y Y, dáng vẻ che chở.
Giang Ái Linh vừa mới nghe thấy Thiết Trụ nói cổ là bị Thẩm Y Y làm, nộ khí xông lên đỉnh đầu liền chạy đến đây chứ không nghĩ tới có nguyên nhân như thế.
Thiết Trụ nghe xong, lập tức phủ nhận: "Nói bậy, tao mới không bắt nạt tụi bây, rõ ràng là tụi bây muốn cho tao con cá, bảo tao cầm về nhà nấu sau đó mang cho tụi bây vài miếng, bởi vì tụi bây cảm thấy nếu như cầm về nhà đưa cho bác hai gái thì bác ấy chắc chắn sẽ không cho tụi bây ăn.
"Một thau nước bẩn đổ xuống còn lại khiến cho mẹ hiểu lầm, ba bảo đều giận đến mặt đỏ bừng, ngay cả Đại Bảo luôn luôn ổn trọng hiểu chuyện cũng nhịn không được hét to: "Anh nói bậy.
"Tiểu Bảo sợ mẹ sẽ hiểu lầm bọn họ, quýnh đến độ nói không rõ, "Lẹ (mẹ), không phải, không phải như anh ta nói.
"Nhị Bảo tức giận đến muốn đánh nhau với Thiết Trụ: "Chúng con mới sẽ không đối xử với mẹ như thế, anh cái tên khốn này.
"Thẩm Y Y vội trấn an bọn họ, mẹ sẽ không tin, bọn họ lúc này mới thở dài một hơi.
"Hừ, bọn họ đương nhiên sẽ không thừa nhận.
" Giang Ái Linh liền bắt chuẩn cơ hội, hừ lạnh nói, "Chị dâu hai, chị cũng đừng trách tôi nói chuyện không dễ nghe, Thiết Trụ nói cũng đúng, nếu như ba bảo cầm cá về, có phải chị sẽ nấu cho một mình mình ăn hay không? Dù sao cũng là trẻ con, thèm ăn cũng rất bình thường.
"Nhị Bảo có muốn nói cái gì đó nhưng bị Thẩm Y Y kéo lại, nhìn về phía Giang Ái Linh, ý cười trên khóe môi đột nhiên tắt lịm, "Thím ba cô nói trẻ con đều sẽ thèm, Thiết Trụ nhà cô không thèm sao?"Thẩm Y Y liếc xéo Lý Thiết Trụ, "Vậy mà tôi lại nhìn thấy Thiết Trụ nhà cô vừa vào cửa liền nhìn bàn ăn nhà ta chằm chằm, ừm, hiện tại còn đang nhìn chằm chằm đó.
"Giang Ái Linh cúi đầu xem xét, quả nhiên thấy Lý Thiết Trụ từ xa xa nhìn chằm chằm cơm thịt trên bàn, nước miếng bên miệng còn sắp chảy tới trên quần áo, vội vàng kéo nó một cái.
"Tiểu Bảo nhà tôi hiện tại con mắt còn sưng đỏ, nếu như bọn họ chủ động cho Thiết Trụ cá, vậy tại sao nó lại phải khóc?"Thẩm Y Y không cho Giang Ái Linh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Còn có, cô nói ba bảo cầm cá trở về thì tôi sẽ ăn một mình không cho bọn họ ăn, như vậy xin hỏi cô bị mù sao? Trên bàn bày mấy bát cơm cô không thấy được sao?"Nghe vậy, Đại Bảo Nhị Bảo hiểu được ý thở dài một hơi, mẹ tin tưởng bọn họ!Giang Ái Linh bị chửi, mặt đỏ lên.
Đây đúng là, nếu như ba bảo trở về có thể ăn thịt, vậy lời nói của Thiết Trụ nhà cô ta liền bị bác bỏ.
Giang Ái Linh biết mình lúc này không chiếm được lợi ích, lập tức đánh nhẹ Lý Thiết Trụ một cái, "Con đứa nhỏ này, muốn ăn thịt thì ăn thịt, làm gì phải nói dối?"Sau đó vô cùng ngượng ngùng nói với Thẩm Y Y, "Chị dâu hai, thực sự ngại quá, là tôi hiểu lầm, trở về tôi sẽ dạy Thiết Trụ! "Nói xong, lôi kéo Thiết Trụ muốn chuồn đi.
"Thiết Trụ! " Một giọng nói trầm lạnh truyền đến, khiến Giang Ái Linh vốn đang lôi kéo Thiết Trụ muốn đi dừng lại, cười ngượng ngùng nhìn về phía Lý Thâm, "Bác hai tụi nhỏ, anh cũng đừng so đo với Thiết Trụ, Thiết Trụ nó biết sai rồi, về nhà em nhất định sẽ mắng nó! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...