Nhan Liên Hoa nghe nhiều, tự nhiên cũng thấy có lý.
Tuy nhiên, những lời nói ác nghiệt đó từ lời cô gái nhỏ 15 tuổi nói ra, vẫn khiến những trưởng lão trong Nhan gia kinh ngạc.
Vương Tú Anh nghe được những lời này, lồng ngực bà nghẹn lại,Nhan Dương không thèm để ý đến Nhan Liên Hoa, quay qua nói với Lâm Tiểu Nguyệt: “Đi, vợ, chúng ta về phòng ăn cơm.
”“Không được, Tiểu Dương…”Lâm Tiểu Nguyệt giữ chặt tay Nhan Dương, vẻ mặt tỏ ra khó xử: “Anh mau đem 2 món đồ ăn đặt lại trên bàn, chúng ta lấy hai chiếc bánh bột là được.
”Nhan Dương cự tuyệt: “Anh không ăn bánh bột, anh ăn cái này, chúng ta về phòng ăn, không ăn cùng bọn họ.
”“Không được.
”Lâm Tiểu Nguyệt tiếp tục giữ chặt Nhan Dương: “Anh nghe lời, ngoan nào, bỏ xuống, anh xem em gái đều đã tức giận, đây đều là cho em gái anh ăn, anh không thể ăn!”“Đúng vậy!”Nhan Liên Hoa cảm thấy Lâm Tiểu Nguyệt nói vô cùng đúng, sau đó cô nói: “Cái đồ ngốc, anh ăn cái này làm gì! Anh cũng không giúp đỡ được cái gì cho cái nhà này, còn không có việc làm! Ăn bánh bột người ta còn thấy lãng phí!”Vương Tú Anh không nghe nổi lời của Nhan Liên Hoa nữa, nói: “Liên Hoa, cháu là một tiểu bối, sao có thể nói những lời như vậy? Tiểu Dương không làm việc, nhưng thím và chú của cháu đều làm việc! Dù không cần tiền trong nhà, chúng ta cũng có thể nuôi dưỡng nó! Thỉnh thoảng ăn chút cá, trứng thì có vấn đề gì! Nhà chúng ta cũng không có lợi dụng gì!”“Aiza! Mới nói đứa ngốc nhà thím hai câu, thím đã bất mãn sao?”Trần Thúy Vân tiếp tục nói: “Vốn dĩ là đứa ngốc nhà thím không có công việc, không kiếm được công điểm! Nói anh ta ăn chùa có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy những lời nói này không có vấn đề gì cả!”Trần Thúy Vân vừa nới, mắt còn trợn trắng.
Bà ta không thể nhìn con gái bị người ta nói, chưa kể bà thấy rằng con gái bà nói rất có lý!“Chị dâu hai, tôi hỏi chị, tôi và cha Tiểu Dương có phải vẫn luôn đi làm đúng không? Ngày thường chúng tôi làm ở đội sản xuất so với ai cũng đều chăm chỉ hơn!”Vương Tú Anh cực kì ủy khuất nói tiếp: “Cũng bởi vì chị cả ngày nói Tiểu Dương nhà tôi ăn cơm chùa, hai chúng tôi bình thường cũng không dám đụng vào đồ ăn mặn! Thậm chí để trong nhà có thêm một phần nhân lực, chúng tôi còn bỏ tiền túi ra để mua về một người vợ cho nó! Nhà chúng tôi như thế nào? nhà chúng tôi tiêu dùng nhiều sao? mà phải để chị nói!”“Ơ, đây là muốn cãi nhau với tôi sao?”Trần Thúy Vân bị Vương Tú Anh nói như bị kích thích lên sức chiến đấu: “Cô nói hàng ngày hai người các người không động vào đồ ăn mặn? Ai mà tin, ngần ấy năm không phải vụng trộm ăn sao? Ngày hôm qua mới bị tôi phát hiện, hôm nay liền quên à? sao, chưa già mà đã hay quên như thế rồi à?”“Đúng vậy!”Nhan Liên Hoa cũng xen miệng vào: “Hôm qua mới bị mọi người bắt được, hôm nay lại giả vờ vô tội! Thím ba, thím cũng thật buồn cười!”“Trưởng bối nói chuyện, cháu là hậu bối lắm miệng cái gì!” Vương Tú Anh tức giận quăng đi đôi đũa.
Lâm Tiểu Nguyệt thấy Vương Tú Anh tức giận, lúc này cô mới xác định, mẹ chồng của cô cũng có khả năng chiến đấu đó chứ.
Lợi hại!“Được rồi, việc nhỏ như vậy, cãi nhau cái gì!”Đương chủ tam phòng, Nhan Đại Dũng giờ phút này bị mấy nữ nhân cãi qua cãi lại làm cho đau đầu mới mở miệng.
Ông biết nhà mình đuối lý, cũng biết toàn bộ nhà họ Nhan sẽ không ai mở miệng nói giúp nhà bọn họ.
Cho nên chủ động nói: “Bữa cơm này, tam phòng nhà tôi ăn hết rồi, chúng tôi sẽ trừ một phần tiền ăn năm mới…”“Trừ cái gì mà trừ!”Nhưng mà, giờ phút này Vương Tú Anh quyết không chịu nhẫn nhịn: “Nhà chúng ta ăn tết vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu tiền rồi! Ngày hôm qua đã trừ 5 nguyên, hôm nay còn trừ tiền một bữa cơm! Nhà chúng ta tốt nhất đừng sống nữa, đi nhảy sông tất đi!”“Câm miệng!”Nhan Đại Dũng hét lên với Vương Tú Anh.
Với tiếng hét của ông, không khí của bàn ăn toàn bộ đã chìm xuống.
Chuyện cãi cọ của đàn bà, trong mắt đàn ông đều là chuyện tầm thường.
Nhưng một khi đàn ông đã tức giận, thì tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...